30 Ngày Với Hiểu My - Chương 3
Ngày thứ 10
Hôm nay tôi đến nhà Nghi thật sớm. Hôm nay là ngày cuối cùng
tôi còn được thấy Nghi. Nghi mất rồi tôi mới thấy Nghi quan trọng với mình như
thế nào. Kỷ niệm của tôi và Nghi từ thời thơ ấu đến bây giờ. Nhớ những lần tôi
ăn hiếp Nghi và những lần Nghi biết nhưng vẫn bao dung với tôi. Tôi làm khổ
Nghi rất nhiều, hàng ngàn lời xin lỗi của tôi vẫn không bù đắp lại được cho
Nghi, nhưng Nghi nào có giận. Vẫn vậy, Nghi mãi mãi bao dung. Tôi đến bên mẹ
Nghi và ôm lấy bà. Còn gì đau hơn khi người mẹ phải tiễn con mình. Tôi ở với bà
suốt, tôi mong mình sẽ thay thế Nghi chăm sóc cho bà. Hiểu My đứng bên chiếc
hòm Nghi như pho tượng, em cúi chào khách, gương mặt hốc hác vì thiếu ngủ. Mấy
ngày nay tôi thật có lỗi với em và Nghi. Tôi như người chạy trốn để em lại một
mình. Tôi muốn đến ai ủi, nhưng lúc này có lẽ tôi không nên làm vậy.
Lúc đặt hòm Nghi xuống lòng đất thì mẹ Nghi xỉu trên tay
tôi. Ba Nghi đem bà về nhà. Khi tất cả mọi người đi rồi, chỉ còn tôi và em ở lại.
Chúng tôi yên lặng nhìn nơi Nghi an nghỉ.
-Chúng ta về thôi Hiểu My
Hiểu My lắc đầu
-Em muốn ở lại với chị hai
-Trời sắp tối rồi Hiểu My à
-Em muốn ở lại với chị hai, chị về đi
Tôi nhẫn nại
-Chị sẽ ở lại bên em
Hiểu My khóc, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy em khóc. Nước
mắt em làm đau trái tim tôi. Tôi ôm em vào lòng vỗ về
-Em đừng khóc nữa. Hãy đễ cho Nghi ra đi thanh thản
-Tại em tất cả, tại em nên chị hai mới chết sớm như vậy
-Khờ quá, không phải lỗi do ai hết, em có hiểu không? Chị
đưa em về
Tôi đưa Nghi về đến nhà. Chăm sóc cho em xong, tôi lái xe về
nhà. Tôi ra lan can, ngồi uống một chút rượu, đồng hồ gõ đúng 12 tiếng. Đã qua
một ngày mới. Giao Lan bước đến bên tôi
-Em không sao chứ Thảo Nguyên
-Tôi muốn yên tịnh
-Chị đứng đây thôi, sẽ không quấy rầy em
-Chị đi khuất mắt tôi đi
Giao Lan dịu dàng
-Chị làm mọi chuyện đều là vì chị yêu em
Tôi cười đau đớn
-Cả đến chuyện chị cho cha tôi nằm bệnh viên và bỏ tôi vô tù
?
-Mọi thứ đều có nguyên do của nó. Tôi đến gần cha em cũng vì
em. Chính em đã đạp lên lòng kiêu hãnh của tôi. Chính em đã không chấp nhận
tình cảm của tôi. Hiểu Nghi có gì tốt hơn tôi.
-Cô ta chết rồi, chị đừng nói đến Hiểu Nghi nữa
-Cô ta chết đi, nhưng đã đem hồn của em theo. Tôi không cho
phép như vậy. Ai cản tôi đến với em, tôi sẽ làm cho người ta sống cũng như chết.
Em gái Hiểu Nghi cũng vậy, em hãy coi chừng đó
-Chị định làm gì Hiểu My
-Em tự trả lời câu hỏi của em đi
Giao Lan đi lại bên tôi, vuốt tóc tôi thì thầm
-Em hãy ngoan ngoãn ở trong vòng tay chị. Chị sẽ mướn bác sĩ
tốt nhất chữa trị cho cha em. Hiểu My rồi sẽ về Mỹ học lại. Mọi thứ sẽ như cũ,
Hiểu Nghi cũng đã ra đi rồi.
Giao Lan hôn vào má tôi. Tôi đứng yên. Trong đầu tôi hiện
lên hình ảnh của Hiểu My. Có bé thật mong manh quá, Hiểu My cần có tôi và tôi
cũng cần Hiểu My nữa
-Đủ rồi, chị quá lăng loàng rồi đó. Nên nhớ chị đã có giấy
hôn thú với cha tôi. Đáng lẽ tôi phải gọi chị bằng mẹ nữa kìa
-Em có quá lời không đó. Cha em chưa làm được gì tôi ngoài
cái tờ giấy đó. Tôi cho em biết, em sẽ là của tôi. Chính xác như vậy
Tôi không muốn nghe nữa nên đi vào. Đi được vài bước tôi
quay sang nói với chị
-Hiểu My bị gì tôi sẽ không tha cho chị đâu. Tôi có thể tha
thứ cho chị đã bỏ tôi vào tù, tôi cũng có thể tha thứ cho chị khi cha tôi hồi
phục lại sức khoẻ. Nhưng chị làm tổn thương Hiểu My, cho dù chị có trốn đi đâu
tôi cũng sẽ làm cho chị phải trả một cái giá rất đắt. Chị hãy nhớ kĩ
Tôi đi thẳng vào phòng. Lấy phone gọi cho Hiểu My
-hello
-Là chị đây Hiểu My, em đang làm gì đó
-Em nhớ chị hai
-Chị cũng vậy Hiểu My à, mình cố gắng vượt qua nhé
-Dạ
-Em định làm gì trong thời gian sắp tới
-Em sẽ tiếp tục đi học
Tôi thẳng thốt
-Em về lại mỹ à
-Dạ không, em học ở đây, em muốn ở gần ba mẹ
Tôi nghe nhẹ nhõm
-vậy cũng tốt, cố gắng lên nhé
-Dạ
-Chị đi ngủ đây, có cần gì cho chị biết nhé, em ngủ ngon
-Dạ chị ngủ ngon
****Ngày thứ 11
.......
Ngày thứ 12
......
Ngày thứ 13
......
Ngày thứ 14
......
Ngày thứ 15
......
Ngày thứ 16
…..
Ngày thứ 17
……..
****
Ngày thứ 18
Một Tuần trôi qua
Tôi vừa đến công ty thì Lam Chi chạy ra hớt hãi
-Giám đốc ơi, hàng chúng ta bị trả lại rồi
Tôi nhíu mày
-Vì lý do gì ??
-Họ nói hàng kém chất lượng
Tôi đi vào trong, lấy phone gọi cho Toàn
-Chuyện gì xảy ra, không phải tôi kêu anh kiểm hàng trước
khi giao sao??
-Hàng đó không phải của chúng ta, có người trao đổi rồi
-Được rồi, tôi sẽ đi gặp ông giám đốc công ty kia
Cúp phone xong, tôi quay sang nói với Lam Chi
-Chi lấy giấy tờ cho tôi nhé
-Dạ có liền
Toàn chở tôi đi đến công ty X, tôi bước vào trong và gặp
Giao Lan đang đi về phía mình
-Lại là chị
-Chị đã nói rồi, nếu em không chấp nhận thì đừng trách chị
Tôi quay sang nói với Toàn
-Chúng ta vào trong
Giao Lan nói với tôi
-Em đừng có vào đó, vô ích thôi
Tôi bỏ ngoài tai những lời Giao Lan nói và tiếp tục đi vào.
Tôi nói với cô thư ký rằng tôi cần gặp tổng giám đốc. Đợi chừng năm phút thì
tôi được gọi vào
-Xin chào
-Chào cô, tôi đã nói rõ lý do vì sao trả hàng lại rồi, cô đến
đây có gì không??
Nhìn người đàn ông trước mặt, Thảo Nguyên đoán ông ta chỉ
ngoài 40. Cô nhỏ nhẹ
-Chắc có sự hiểu lầm gì đó, hàng chúng tôi giao cho ông
không hề có gì sơ suất. Nhưng những hàng ông đưa về cho chúng tôi lại là hàng
dõm, hình như tôi đang cần một câu trả lời ở nơi ông
-Cô nói sao? Cô nghĩ chúng tôi cần phải như vậy à? Cô coi
thường tôi quá
-Ông khoan hãy giận, Chúng tôi không nói là ông làm hay là
ai làm, vì chúng tôi vẫn đang đều tra. Nhưng hàng chúng tôi giao cho ông đều
đúng những gì ông cần. Chúng tôi cũng không cần phải làm hàng giả để làm mất
danh dự công ty của mình.
-Vậy cô muốn tôi phải làm sao? Chúng tôi cũng đã đặt hàng với
công Ty Giao Lan
-Đó là chuyện của ông, chúng tôi làm tròn bổn phận của mình,
ông chưa điêù tra rõ ràng nhưng lại tự ý huỷ bỏ hợp đồng như vậy là ông không
đúng rồi
-Cô nói sao nghe hay quá. Vậy hàng cô giao là hàng giả bắt
chúng tôi phải nhận sao, chúng tôi cần hàng để làm việc nữa, không lẽ ngồi đợi
cô
-Ông nói đúng, nhưng ông đã hợp đồng với công ty chúng tôi
nhiều năm, ông không hỏi đến sức khoẻ của cha tôi như thế nào. Ông cũng hiểu
chúng tôi không bao giờ làm ra chuyện như vậy, nhưng ông đúng là làm chúng tôi
thất vọng, tôi đến đây để nói cho ông biết, chúng tôi xin huỷ bỏ hợp đồng với
công ty ông và sẽ bồi thường lại tất cả, xin chào
Ông Đại Nghĩa ngạc nhiên, không ngờ cô gái trẻ này lại nói
chuyện với ông như vậy. Đến cả ông Gia Phong và Giao Lan còn phải nễ ông, nhưng
đúng là ông có thiếu sót, đáng lẽ ra ông nên thăm hỏi tình trạng của ông Gia
Phong, dù sao cũng là bạn làm ăn mấy năm nay
-Khoan đã
-Ông còn muốn gì
-Kìa cô bé, khoan đã nóng nảy với tôi. Chúng ta ngồi lại bàn
tiếp nhé
Ra khỏi công ty X, tôi còn không khỏi bàng hoàng. Tôi tưởng
mình đã thua, nhưng rôì tôi lại thắng. Toàn nhìn tôi thán phục
-Em giỏi lắm Thảo Nguyên
Tôi cười , Toàn là anh họ của tôi, mẹ của Toàn là chị ruột của
mẹ tôi, dì 2 mất rồi, nên từ nhỏ mẹ tôi nuôi anh. Anh cũng rất ghét Giao Lan,
nên anh và tôi ra đi khi cha tôi cưới Giao Lan vào nhà. Kêu anh đến ở nhà tôi,
nhưng anh không chịu. Khi nghe tin Cha vô bệnh viện, anh đến tìm tôi và muốn
giúp tôi.
-Anh hai, ch ở em đến trường đại học YYY nhé
-Được thôi
Tôi muốn đem sự ngạc nhiên đến cho Hiểu My. Từ đằng xa tôi
thấy Hiểu My đang đi lại với bạn, em đang cười giỡn, tôi mừng vì em đã có lại
niềm vui
-Hiểu My
Thấy tôi Hiểu My chạy lại , nhưng tôi la lên
-Hiểu My coi chừng
Có chiếc xe đang chạy về phía em, Hiểu My tránh ra và bị ngã
vào tường. Tôi chạy lại.
-Em có sao không
-Tay em đau quá
Phương Linh bạn của Hiểu My tức tối
-Sao nhìn xe đó giống như cố tình đụng vào Hiểu My
Lệ Thu đồng tình
-Đúng đó nhỏ, ta cũng nghĩ như Phương Linh
Tôi im lặng nắm chặt tay mình và nói
-Chúng ta về thôi
Tôi đưa em về nhà mình, cũng may tay em chỉ trầy đôi chút.
Tôi thấy thuốc thoa lên vết thương trên tay em và thổi phù phù
-Rát chút nhé, em cố chịu đau
-Dạ, mà chị Nguyên à
-uhuh
-Hình như người ta cố tình đụng em, có phải không
Tôi nói cho em an tâm
-Không phải đâu, chắc lỡ tay thôi
-Sao thấy giống như là nhắm vào em vậy, Phương Linh và Lệ
Thu cũng thấy vậy mà
-Không có gì đâu, tin chị đi
Tôi cất thuốc vào tủ và quay sang hỏi em
-Em đói không? Chị làm đồ ăn cho em nhé
-Dạ
Tôi đi vào bếp làm ít thức ăn cho em. Cảm thấy ấm cúng. Em
đi đến vòng tay ôm eo tôi
-Em nhớ chị lắm, nhớ rất nhiều
Tôi cũng vòng tay lại ôm em
-Chị cũng vậy, nhớ da nhớ diết
-Chúng ta đừng xa nhau nữa nhé
Em ngước mắt chờ đợi, tôi ôm em thật chật
-Chúng ta sẽ không xa nhau nữa
Đêm hôm đó em ở lại với tôi. Lần đầu tiên trong đời tôi thật
sự yêu một người và cũng là lần đầu tiên tôi sợ mất một người như vậy. Tôi
không về bên nhà cha. Giao Lan nhắn tin nhưng tôi phớt lờ.
Ngày thứ 19
Tôi đi làm trong lúc em còn ngủ, tôi đã làm đồ ăn sáng cho
em, và dặn anh Toàn đưa đón em giùm tôi. Tôi sẽ tự đi xe một mình. Hiểu My chắc
sẽ ngạc nhiên vì lý do đó, nhưng tôi chỉ mong em được an toàn.
Đang ngồi làm việc thì Giao Lan đi sọc vào
-Thảo Nguyên
-Cô có biết lịch sự không? Đi vào phòng người khác không gõ
cữa
Giao Lan giận dữ
-Tại sao em không nghe lời tôi
-Chị nghĩ chị là ai?
-Ngày hôm qua chỉ là cảnh cáo thôi, tôi đã nói rồi, tôi sẽ
không tha cho cô bé đó
-Tôi sẽ chờ
Giao Lan đi rồi, tôi gọi điện cho bác sĩ Vinh, tôi nhờ ông
đem cha tôi đi về Đà Lạt, cô 4 sẽ giúp tôi chăm sóc cho cha. ở đây Giao Lan sẽ
gây bất lợi cho ông, vì khi ông tỉnh lại, Giao Lan sợ ông sẽ làm nhân chứng tố
cáo cô. Tôi lấy phone gọi cho Toàn
-Anh hai, anh đưa Hiểu My đi học rồi chứ
-Dạ thưa công chúa, anh đã đưa cô bé đó đi học rồi và đang đợi
đón về. Anh không hiểu mình bị xuống chức từ khi nào.
Tôi bật cười
-Giúp em đi, bỏ bà Giao Lan vô tù xong. Em phải ra trường nữa,
công ty này giao lại cho anh đó
-Thôi đi, tôi còn phải cưới vợ và lo cho mình nữa
-Thì của em cũng là của anh, em là bác sĩ mà, sao kinh doanh
được
-rồi cô bỏ cho tôi chứ gì, tôi cũng là kỹ sư chứ đâu phải
ông tổng
-hihihi, ngoan đi rồi em sẽ làm mai một cô bạn cho anh, hết
xãy luôn
-Bạn em hả? Anh nghi quá
-thôi đi, không phải ai cũng giống em gái anh đâu.
-Được rồi, Hiểu My ra rồi, anh chở cô bé về đây
-Đưa đến chỗ em nhé
-Tuân lệnh
Tôi mỉm cười bâng quơ, lại một ngày nắng đẹp
Ngày thứ 20
......
Ngày thứ 21
....
Ngày thứ 22
......
Ngày thứ 23
.......
Ngày thứ 24
......
Ngày thứ 25
......
Ngày thứ 26
......
Ngày thứ 27
.......
Ngày thứ 28
.......
Ngày thứ 29
.......
Ngày thứ 30
Hiểu My đã dọn đến ở với tôi. Ba mẹ em đã bán nhà và về Đà lạt
sống với cô 4. ở đó có nhiều kỷ niệm quá. Tôi xin ba mẹ My để tôi lo cho em đi
học và họ đồng ý. Căn nhà của tôi ấm cúng hơn. Anh Toàn cũng chịu dọn về ở.
Chúng tôi được vú 10 chăm sóc rất chu đáo. Hiểu My vẫn đi học bình thường và dĩ
nhiên anh Toàn vẫn là tài xế đưa đón cô bé mỗi ngày. Mọi chuyện đều tốt đẹp nếu
như Giao Lan không đến quấy rầy chúng tôi. Lúc đó tôi không có ở nhà, Vú mười mở
cửa
-Cô lại muốn gì đây?
-Vú à, không nhớ con sao?
-Ác như cô, ai muốn nhớ, cô đến đây làm gì ??
-Con chỉ muốn vú gởi cái này cho Thảo Nguyên giùm con
Đưa vào tay vú xong, Giao Lan đi thẳng. Vú cầm trên tay một bì
thư dày cọm. Hiểu My đi lại hỏi
-Ai vậy vú?
-Dì ghẻ của Thảo Nguyên đó con, cô ta đưa cái này cho Thảo
Nguyên
-cô ta trẻ và đẹp quá vú hả
-Đẹp mà không tốt cũng vậy thôi
-Con cũng có nghe nói qua, nhưng cô ta rất nổi tiếng đó
Hiểu My cầm bao thư đưa lên đưa xuống
-Hình như là hình trong này đó vú
-Vú cũng không biết nữa, đợi Thảo Nguyên về thì biết liền
Lúc đó tôi cũng vừa về tới. Hiểu My đi lại đưa bì thư cho
tôi
-Có người đưa chị nè
Tôi hôn vào chóp mũi em ngồi xuống. Mỡ thư ra, tôi hoảng hồn.
Hiểu My nhìn thấy và bỏ chạy, vú đi lên hỏi
-Chuyện gì vậy Thảo Nguyên
Tôi đưa xấp hình cho vú xem
-Sao con lại hư như vậy hả?
-Vú à, đó là chuyện xưa rồi
-Vú không cần biết, con làm gì thì làm
Vú cũng giận bõ đi. Tôi đi lên lầu tìm em. tôi gõ cữa
-Hiểu My à, mở cữa ra đi, chị sẽ giải thích với em
....
-Hiểu My, có nghe chị nói không?
...
Tôi đi vào phòng, cầm sâu chìa khoá định mở cữa vào, nhưng
em từ trong bước ra.
-Em cầm vali đi đâu vậy?
-Em không muốn ở đây nữa
-Tại sao? Xấp hình đó lâu rồi, bây giờ đã khác
HIểu My giận dữ
-Không có gì khác, ngày xưa chị như vậy hèn chi chị làm cho
chị 2 của tôi đau khổ, tôi căm ghét chị.
-Em im đi, em không có biết gì hết
-Đúng rồi, tại tôi không biết, chứ nếu tôi biết, tôi không
thèm ở đây đâu
Tôi nắm tay Hiểu My
-Đừng đụng vào tôi, con người của chị bẩn lắm, y như dì ghẻ
của chị vậy
Tôi đánh cho em một bạt tai. Em nhìn tôi, ánh mắt vừa căm
thù lẫn đau xót
-Tôi sẽ nhớ cái tát này
Hiểu My đi nhanh xuống.Tôi đứng chết trân. Tôi đánh em, tôi
đánh người con gái mà tôi thương nhất trên đời. Tôi muốn kêu em, nhưng cổ họng
tôi đắng nghét. Thôi để cho em ra đi, vì trong mắt em tôi là một kẽ xấu xa. Tôi
ra lan can ngồi. Vú kêu tôi vào nhưng tôi không chịu vào. Và tôi ngã bệnh
*****
Những ngày sau
Ngày tôi bị bệnh, tôi mong em đến, nhưng em không đến thăm
tôi. Chắc em giận tôi nhiều lắm. Gọi điện cho em cũng không được. Tôi vẫn cho
người theo dõi và bảo vệ em. Uống thuốc xong cơn buồn ngủ chợt kéo đến. Trong
mơ tôi nghe tiếng Nghi gọi, Nghi như đang trách móc tôi, trách móc vì sao tôi lại
làm khổ Hiểu My. Tôi muốn giải thích cho Nghi hiểu, nhưng Nghi không chịu nghe.
Cổ họng tôi đắng nghét, tôi nói không ra lời. Nghi nhìn tôi với ánh mắt buồn bã
rồi quay lưng đi. Tôi gào thét gọi tên Nghi, nhưng Nghi không nghe. Tôi cảm thấy
mình tuyệt vọng và chạy theo Nghi
-Thảo Nguyên, thức dậy đi con, đừng làm vú sợ
Tôi bừng tỉnh, thì ra đó chỉ là một giấc mộng. Mồ hôi tôi nhễ
nhãi
-Vú à, mấy giờ rồi
-Đã 8 giờ khuya rồi, vú lấy cháo con ăn nhé
Tô gật đầu, cảm thấy đói bụng. Điện thoại tôi lại reo, tôi mệt
mõi nhắc máy
-Nguyên hả ?
-Anh hai, có chuyện gì mà anh hốt hoảng vậy
.......
-Anh nói sao?
....
-Được rồi, em đến liền, đợi em
Tôi ngồi dậy, đầu óc hơi choáng váng một chút. Tôi vào phòng
vệ sinh thay quần áo. Tôi ra đến cữa thì vú đang bưng cháo vào
-Con đi đâu vậy Nguyên?
Tôi đi thẳng xuống lầu trả lời vú
-Con đi công chuyện chút, vú nghỉ trước đi
-Nhưng con còn bệnh mà
Tôi lái xe chạy đi. Vì bây giờ đối với tôi, Hiểu My là quan
trọng nhất. Tôi đi đến nơi mà Toàn nói, thấy tôi, Toàn đi lại
-Anh vào trong với em nhé
Tôi khoát tay
-Thôi khỏi, em vào một mình được
Toàn không an tâm nên dặn
-Có gì gọi anh
Tôi đi vào vũ trường, nhìn quanh tôi thấy em đang ngồi với
Giao Lan. Tôi đi lại. Giao Lan nhìn tôi cười đắc thắng. Hiểu My nhìn về nơi
khác. Tôi không ngờ mình làm em ghét đến như vậy, nhưng tôi không thể để Hiểu
My bị Giao Lan làm hại được. Tôi nhìn em dịu giọng
-Hiểu My, về với chị, chúng ta sẽ nói chuyện
-Không
-Em phải về, mau lên
Tôi giận dỗi nắm tay em kéo lên. Em dựt tay lại , những người
đi theo Giao Lan cũng đứng lên, nhưng Giao Lan ngăn lại
-Để cô ta đi
Tôi kéo em ra ngoài, ra dấu cho Toàn mở cữa xe, tôi đẩy em
vào đó
-Anh hai cho xe chạy tới nhà em
-Còn em thì sao
-Em có chuyện cần giải quyết
Đợi xe Hiểu My đi rồi, tôi định đi vào nhưng Giao Lan đã đứng
đằng sau.
-Tôi nói rôi mà em chẵng chịu nghe, tôi sẽ không tha cho ai
hết
Tôi cười khẫy
-Chị hãy coi chừng, một ngày gần đây chính tay tôi sẽ bõ tù
chị
Giao Linh nhếch môi
-Với sức của em sao? Em quá coi thường tôi rồi
-Vậy để coi
Tôi đi lại xe mình và phóng đi. Giao Lan đứng nhìn theo lòng
đầy lo lắng. Cô biết tính Thảo Nguyên. Cô phải ra tay trước thôi.
Về đến nhà, Thảo Nguyên như ngất ngây. Cô không còn sức nữa.
Đi vào trong cô thấy sự lo lắng trong mắt vú sáu. Thấy cô, vú mừng rỡ
-Con về rồi, làm vú lo gần chết
-Con không sao. Hiểu My đâu?
Vú chỉ lên lầu
-Thằng Toàn đem Hiểu My lên đó, vú cũng không biết chuyện
gì, nên không can được
-Vú để con
-Vú làm đồ ăn cho con nhé
-Dạ
Tôi đi lên lầu. Tôi nghe tiếng Hiểu My la lối. Tôi bước vào
phòng, Toàn thấy tôi thỡ phào nhẹ nhõm
-Trả lại cho em đó, anh chịu không nỗi nữa
Toàn đi rồi, tôi ngồi xuống ghế. Mặt đối diện với em
-Chúng ta nói chuyện nhé
Em trừng mắt nhìn tôi
-Tôi và chị không có gì để nói hết, tôi muốn đi về
-Em sẽ không đi đâu hết cho đến khi chúng ta nói rõ mọi vấn
đề
-Chị quá đốc quyền rồi đó, chị chẳng phải là gì của tôi
Tôi nhẫn nại
-Chị biết, nhưng chị không muốn chúng ta như thế này, và chị
không muốn ai lợi dụng em
-Chứ không phải lúc trước chị em chúng tôi cũng bị chị lợi dụng
sao?
Tôi bắt đầu bực mình vì sự ngang bướng của em
-Em lớn rồi, hãy suy nghĩ một chút coi chị có lợi dụng em
không? Bà ta không tốt lành gì đâu, em đừng có đi chung nữa
-Nhưng bà ta không có gạt tôi
-Chuyện đó đã đi vào quá khứ rồi, sao em có thễ vì một chuyện
nhỏ như vậy mà hành hạ nhau.
-Chị 2 tôi tha thứ cho chị, nhưng tôi thì không. Trong lúc
chị hai tôi đau đớn như thế nào còn chị lại đi ăn chơi như vậy
-Nhưng em phải nhớ, lúc đó chị chỉ coi Nghi như bạn, và chị
cũng chưa biết Nghi bị bệnh. Chị không có lừa dối ai hết, em phải tin chị
Hiểu My bịt tai mình lại
-Tôi không muốn nghe
-Em không muốn nghe thì chị không nói nữa. Nếu em không muốn
ở với chị thì đó là quyền của em. Chị không ép, nhưng hãy tránh xa bà ta ra. Chị
sẽ cho người bão vệ em vì chị hứa với Nghi sẽ chăm sóc cho em. Chị mệt rồi, em
muốn về hay ở thì tuỳ ý em.
Tôi đứng dậy đi ra ngoài, có nói gì với em bây giờ cũng vô
nghĩa. Tôi đi vào phòng của mình và nằm xuống. Tôi cần một giấc ngủ. "Nghi
ơi, tha thứ cho Nguyên, Nguyên đã làm hết mình rồi ". Tôi nhắm mắt và thiếp
đi
****
Công ty hôm nay tuyên bố có một cuộc họp. Có người muốn mua
lại công ty không biết vì lý do gì. Chúng tôi đang ngồi thì Giao Lan bước vào,
đi sau cô là mấy người cổ đông khác.Thì ra người muốn lấy quyền công ty lại là
bà ta. Trong tay cô ta đang giữ 20%. Tôi có 15%, ông Trần 10%,cha tôi đang nắm
40%, còn lại là của những người khác. Tôi không thễ trách cha vì sao lại quá
tin tưởng cô ta. Bây giờ tôi chỉ còn biết tìm cách kéo thêm thời gian thôi. Nếu
cô ta có luôn phần của cha tôi nữa thì công ty này sẽ thuộc về bà. Buổi họp bắt
đầu, Giao Lan đứng lên nói
-Bây giờ chồng tôi còn đang ở bệnh viện, không biết chừng
nào mới tỉnh. Trong đây tôi là người có trong tay cổ đông cao nhất. Tôi muốn
thay chồng tôi quản lý công ty này. Tôi muốn làm cho công ty ngày một phát triển
hơn
Mọi người dường như đồng tình với bà ta. Cũng đúng thôi, đâu
ai biết sự thật như thế nào. Bà ta quá ghê ghớm. Khi công ty cha tôi đang trong
tình trạng tệ hại nhất thì bà ta đã để tôi lo, nay công ty đang lên thì bà ta lại
dành.
-Tôi không đồng ý
Mọi người nhìn tôi ngạc nhiên. Giao Lan hỏi
-Tại sao?
-Lý do rất đơn giản, tôi không muốn công ty cha mẹ tôi gầy dựng
rơi vào tay bà
-Cô nên nhớ dù sao tôi cũng là mẹ kế của cô
-Vậy sao?
-Với lại tôi cũng lo cho cô thôi, vì cô vừa mới ra trường.
Cô không có kinh nghiệm trong thương trường, cô lại học bác sĩ, có phải cô nên
đi theo ngành mình chọn hay không?
-Vậy thì hãy cho tôi biết mấy tháng qua khi tôi vất vả lo
cho công ty thì bà ở đâu? bà làm gì ?
-Cô trách lầm tôi rồi, tôi đi tìm bác sĩ tốt nhất để lo cho
ba cô đó chứ.
Đúng là nói dối không hề chớp mắt, cô ta lo cho cha tôi sao?
Thật mỉa mai. Bà ta lo cho công ty của mình thôi và khi công ty bà không tranh
nổi những họp đồng của công ty cha tôi thì bà ta lại quay về
Ông Trần yên lặng nãy giờ, ông lên tiếng, mọi người trong
công ty ai cũng nể ông mặc dù ông không nắm nhiều phần trăm, ông là một người
làm việc tận tuỵ
-Theo tôi nghĩ thì chúng ta nên bàn kỹ lại, dù sao công ty
cũng đang phát triển và cô Thảo Nguyên thì làm rất tốt. Chúng ta có lẽ không
nên thay đổi gì hết, đợi cho đến khi ông tổng tỉnh lại
Ông Lý gạt ngang
-Không được, cô Thảo Nguyên còn quá non nớt, tôi nghĩ nên đễ
bà Tổng lo cho công ty.
Tôi nhìn từng người và biết trong đây có những người mà bà
ta gài vào. Đúng là cáo già.
-Tôi đã nói rồi , tôi sẽ lo công ty cho đến khi ba tôi tỉnh
dậy
-Còn nếu cha cô không tỉnh dậy ?
-Trong vòng 1 năm cha tôi không tỉnh dậy, công ty này sẽ do
người nào có cổ đông cao nhất cai quản kiêm luôn phần của cha tôi. Bây giờ cha
tôi chưa tỉnh, tôi làm con tôi sẽ lo cho công ty cũng như mấy tháng về trước vậy.
Mọi người đều phải đồng ý vì tôi nói hợp lý. Giao Lan nhìn
tôi mỉm cười. Đợi mọi người đi rồi cô quay sang nói với tôi
-Công ty này rồi cũng thuộc về tôi. Tại sao em cứ chống đối
với tôi hả ? Nếu em chịu ở bên tôi, mọi thứ này đều sẽ thuộc về em.
Tôi nhìn vào mắt Giao Lan nói rõ từng chữ
-Những cái này không phải là cái tôi cần. Nhưng tôi sẽ làm tốt
công ty này, vì nó là tâm huyết của cha và mẹ tôi. Tôi đã quá nhân nhượng với
chị vì nghĩ tình mẹ chị và mẹ tôi ngày xưa, nhưng chị đã quá đáng rồi. Tôi
không đễ ai lấy công ty này đi. Kễ cả cô, người mẹ kế đầy giã tâm
-Em....
Tôi đứng dậy và bước ra ngoài. Mọi thứ đè nặng lên vai tôi.
Cô Dương từ Đà Lạt gọi vào nói tình trạng sức khoẻ của cha không tiến triển lắm.
Tôi lo sợ, nỗi sợ mơ hồ
Đoạn kết
Tôi đã tìm ra lý do vì sao Giao Lan đã hãm hại tôi. Đúng là
yêu mù quáng. Giao Lan nghĩ rằng hãm hại tôi xong, và tìm cách cho tôi ra tù sẽ
làm tôi cảm kích, nhưng cô ta sai rồi. Chính Giao Lan đã làm ra trò chơi này.
Giao Lan cho người giả dạng như tôi, và cũng cho người làm nhân chứng. Và sau
đó cũng cho người đứng ra nhận tội. Tôi phải làm cho Giao Lan biết, tiền không
phải là tất cả. Giao Lan tưởng rằng tôi sẽ không tìm ra. Bác sĩ Vinh cũng cho
tôi biết cha tôi đã bị người ta ngộ độc, mỗi ngày một chút. Sẽ không làm cho
mình chết liền, nhưng có thể làm hại đến sức khoẻ. Tôi cũng tìm ra bằng chứng
Giao Lan ăn chặn của công ty ba tôi. Tôi có đủ chứng cớ để tố cáo Giao Lan,
nhưng tôi vẫn chần chừ chưa muốn làm, không hiểu vì sao. Ngồi suy nghĩ thì có
tiếng gõ cữa
-Vào đi
Toàn đi lại bên tôi
-Em xong chưa? Cuộc họp chuẩn bị bắt đầu rồi. Anh không ngờ
cô ta ra chiêu này, cho cuộc họp bất ngờ
Tôi nhìn Toàn
-Anh hai nghĩ em nên cho cô ta cơ hội không
-Anh không biết, em làm sao anh cũng ủng hộ hết
-Cảm ơn anh nhiều lắm, những ngày qua ở bên em
Toàn lừ mắt
-Anh em mà khách sáo vậy hả ?
Tôi cười không đáp, đợi Toàn đi rồi, tôi gọi cho Giao Lan
-Hello
-Thảo Nguyên đây
-Chuẩn bị cuộc họp, em muốn xin tôi điều gì sao??
-Chị sai rồi, tôi chỉ muốn chị nên dừng tay lại. Đừng lo đến
công ty nữa. Phần của chị tôi vẫn để chị giữ, chỉ yêu cầu chị để tôi yên.
-Nếu tôi không đồng ý
-Vậy tôi sẽ không có sự lựa chọn nào khác. Chị đừng đến cuộc
họp hôm nay. Tôi đang thuyết phục mình tha thứ cho chị đây.
-Em đừng lo, tôi sẽ đến đó, đễ coi em làm gì được tôi
Giao Lan cúp máy. Tôi gọi cho Toàn nói vài lời rồi đi vào
phòng họp. Một lúc sau thì Giao Lan tới.
Ông Trần lên tiếng
-Bà tổng cho chúng tôi biết ông tổng có để lại di chúc vậy
xin bà hãy đọc di chúc đó đi
Giao Lan đọc lớn tiếng
""Tôi tên là Nguyễn Vĩnh Gia Phong, trước mặt bác
sĩ và luật sư xin lập di chúc. Công ty của tôi sẽ do vợ tôi là Lê Thị Giao Lan
làm tổng giám đốc được sở hữu ngôi nhà chúng tôi đang ở và những nông trại. Con
gái tôi là Nguyễn Huỳnh Thảo Nguyên sẽ hưởng tất cả các nhà nghỉ mát ở trong nước.
Nếu tôi có chuyện gì xin hãy thay tôi giao cho vợ và con gái của mình "
-Vậy mọi người rõ rôi` chứ
Tôi chưng hửng, không ngờ cô ta ra chiêu này
-Tôi muốn coi chữ ký
Tôi cầm lên xem và đúng là nét chữ của cha.
Ông Trần hỏi
-Phải nét chữ của cha con không??
Tôi gật đầu. Giao Lan hài lòng
Ông Lý góp ý
-Vậy chúng ta còn chần chờ gì nữa
Tôi nhìn ông Lý mỉm cười
-Chú hấp tấp quá rồi. Đợi một chút đã, tôi phải kêu một người
nữa vô xác nhận cho chắc ăn
Giao Lan nói
-Cứ việc
Tôi nói nhỏ
-Tôi đã cho chị cơ hội rồi nhé
Rồi tôi nói lớn
-Cha ơi, vào đi
Cha tôi từ ngoài được anh Toàn dắt vào. Giao Lan sửng sốt.
Cha đi đến bên Giao Lan
-Em không cần phải ngạc nhiên như vậy. Tôi cũng phải cảm ơn
em, nhờ em mà cha con chúng tôi mới thân lại
Đi sau cha tôi có thêm hai người cảnh sát
-Cô Giao Lan, cô đã bị tố cáo về tội giết người, và tội vu
khống, xin hãy theo chúng tôi về điều tra
Hai người cảnh sát dẫn Giao Lan đi. Tôi nói chỉ đủ cho Giao
Lan nghe
-Cơ hội đến với chị nhưng chị không nắm lấy nó. Hy vọng chị
sẽ hối hận với những gì chị đã gây nên
Tôi nhìn cho đến khi Giao Lan khuất sau cách cữa. Toàn đi lại
nói với tôi
-Hiểu My đi rồi, cô bé về Đà Lạt đó
Không đợi Toàn nói thêm, tôi chạy đi. Tôi lái xe thẳng về Đà
Lạt.
Hiểu My đang đi dạo, em đi một hồi và dừng chân lại gốc cây,
nơi em và tôi trú mưa. Hiểu My khẽ gọi
"Chị Nguyên, em nhớ chị "
-Chị cũng rất nhớ em
Hiểu My giật mình quay lại
-Sao chị lại ở đây?
Tôi đi đến và ôm em
-Chị đi tìm em
Hiểu My cũng ôm lấy tôi
-Em nhớ chị lắm, cô Dương đã giải thích cho em hiểu tất cả
-Hết giận chị rồi hả
Hiểu My gật đầu
Tôi nắm tay em cùng chạy lên đồi cỏ, chúng tôi nằm xuống và
nhìn mây. Mây có nhiều hình dạng. Tôi thấy một đám mây rất giống Hiểu Nghi đang
nhìn tôi và em mỉm cười. Tôi giơ tay chào , Hiểu My không biết cũng giơ tay
chào theo. Bầu trời thật đẹp, hứa hẹn một tình yêu thật hạnh phúc của tôi và Hiểu
Nghi
The End
No comments...Leave one now