Phần 9: tổn thương
Lục tung
cả trường lên vẫn không thể tìm thấy Hy, điện thoại thì khóa máy. Lúc này đây
Kaiz gần như sắp phát điên, nóng ruột….quả thật rất nóng ruột. Kaiz chẵng hiểu
mình tìm Hy để làm gì, cũng chẵng biết khi tìm được rồi sẽ nói với gì với Hy.
Chỉ biết rằng giờ đây, ngay lúc này…Kaiz muốn nhìn thấy Hy, dù chỉ đơn thuần là
nhìn thấy….cũng đủ rồi…
Tiếng trống
vào học vang lên kêu gọi Kaiz về thực tại. Kaiz biết rằng Hy không thể nào biến
mất, chỉ là không hiểu sao lại nôn nao gặp Hy đến mức như vậy. Thả từng bước
chân nặng nề, Kaiz đi về lớp. Vừa về tới lớp thì đã thấy Hy ngồi ở đó, Hy không
biến mất, chỉ đơn giản ngồi im nơi đó. Nơi vốn dĩ là của Hy, chỉ là do Kaiz quá
nôn nóng nhất thời làm quá vấn đề lên. Một cái thở phào nhẹ nhỏm Kaiz bước đến
chiếc bàn đó, đặt lưng ngồi xuống cạnh Hy. Hy lúc này không nhìn Kaiz, cũng chẳng
tỏ vẻ quan tâm gì đến Kaiz, chỉ chống cằm nhìn ra hướng cửa sổ. Trên mặt không
giấu được một vẽ đượm buồn man mác.
Cô giáo
chủ nhiệm bước vào, vừa chuẩn bị cho tiết học đầu tiên thì bỗng cô quản sinh
bên ngoài dẫn một bạn nữ đứng trước cửa lớp, cả lớp vừa nhìn thấy bạn nữ ấy
ngay lập tức xôn xao hẳn lên. Và tiếng ồn cũng gây được sự chú ý của Kaiz cùng
Hy, nhìn ra phía cánh cửa ấy….là Thư Kỳ.
– Em Thư Kỳ xin vào lớp này học, không
biết lớp đã đủ học sinh chưa vậy cô chủ nhiệm? – cô quản sinh lịch sự lên tiếng.
Lúc này
đây ngay lập tức ánh mắt của cô chủ nhiệm hướng về vị trí của Kaiz và Hy, toát
lên một vẽ áy náy cô nói:
– Xin lỗi, lớp hết chổ ngồi rồi. Em có
thể xin vào lớp kế bên được không Thư Kỳ?
Thư kỳ
không đáp, nhìn về phía Kaiz một cách buồn bã. Lúc này đây Kaiz giả vờ không
chú ý, chăm chú đọc một cuốn sách. Bắt gặp ánh mắt ấy của Thư Kỳ, Hy không thể
kiềm lòng được lập tức đứng lên thưa cô:
– Dạ thưa cô, không biết em có thể xin
chuyển lớp được không cô?
Nghe Hy
lên tiếng một cách bất ngờ Kaiz cũng đặc quyển sách xuống đứng bậc dậy nghiêm
giọng nói với cô:
– Thưa cô, em cũng muốn chuyển.
Cô Thủy
chủ nhiệm kinh ngạc nhìn hai tên học trò của mình, thở dài một cái rồi chống
tay lên eo, cô nghiêm túc nói:
– Các em nghĩ cái trường này là gánh
hàng rong muốn chuyển đi đâu thì chuyển hả? Các em lớn cả rồi, đừng để chuyện
riêng tư cá nhân làm ảnh hưởng đến việc học cũng như làm phiền tới người khác
chứ!
Sự nóng
giận của cô làm Hy lẫn Kaiz nhất thời im lặng, cả hai không biết phải nói như
thế nào. Thấy tình hình có vẽ căng thẳng, Thư Kỳ nãy giờ đứng bên ngoài im lặng
cũng e dè lên tiếng:
– Thưa cô, nếu lớp đã đủ người em xin
vào lớp kế bên cũng được.
Thế rồi
không đợi phải đón nhận hay nhìn thấy thêm bất cứ thứ gì nữa, Thư Kỳ bước sang
lớp kế bên. Không ngăn nổi dòng nước mắt, Thư Kỳ để nó lăn dài lên má rồi ngay
lập tức dùng tay lau khô. Lớp kế bên cũng là lớp của Win và Reen.
– Lớp chúng ta hôm nay có học sinh mới,
nói học sinh mới cũng không đúng lắm vì bạn này từng học ở trường mình. Cô chắc
hẵn các em cũng biết bạn này rồi. Nào Thư Kỳ, em vào đây. Lớp chúng ta thì còn
khá nhiều chổ trống, em muốn ngồi ở đâu cũng được.
Thư Kỳ bỏ
qua các bước giới thiệu thông thường, đưa mắt nhìn quanh lớp một lượt để tìm chổ
ngồi. Ngay lập tức Win thúc thúc vào tay Reen ra hiệu đuổi Reen đi chổ khác,
Reen quay sang nghiến răng nhìn Win:
– Thằng bạn khốn nạn, vừa thấy gái vào
đã đuổi tao đi chổ khác ngồi. Mày ngon lắm.
Tuy
ngoài miệng nói như thế nhưng hơn ai hết Reen là người hiểu rỏ Win nhất. Biết
nó chờ cái ngày này đã lâu, Reen tự động ôm cặp đứng dậy đi sang một bàn khác
ngồi. Hành động tự di chuyển của Reen cũng đủ làm Thư Kỳ hiểu Win muốn gì. Dừng
lại một lúc….Thư Kỳ ôm cặp đi đến chổ Win ngồi xuống bên cạnh. Lấy ra cuốn sách
cho tiết học đầu tiên, nước mắt Thư Kỳ một lần nữa lăn dài trên má. Tại sao lại
như vậy? Một năm nhớ thương, một năm chờ đợi sống không bằng chết…để rồi phải bị
ghẻ lạnh, bị ruồng bỏ như thế này. Hít một cái thật sâu Thư kỳ dùng tay gạt đi
nước mắt nhưng vẫn không thể ngăn nổi dòng thứ hai bắt đầu chảy xuống. Nhìn đôi
vai gầy ấy run lên bần bậc, Win cắn môi, tay cuộn tròn thành nắm đấm. “Biết
không em? Nhìn em đau một, tôi còn đau hơn gấp cả trăm ngàn lần.”
Sau buổi
sáng nhận lớp, buổi trưa Thư Kỳ về kí túc xá nhận phòng. Đã suy nghĩ rất kỹ, một
lần đánh mất không có nghĩa là không tìm lại được, chỉ cần cố gắng Thư Kỳ không
tin không thể làm tan chảy sự băng giá trong Kaiz. Quyết định cuối cùng, Thư Kỳ
vẫn chọn về lại căn phòng đó. Tất nhiên mọi người ai nấy cũng rất vui mừng và
hào hứt chào đón Thư Kỳ. Chỉ duy nhất một người không biểu lộ một xíu cảm xúc
nào. Chỉ biết nằm im ở đó đọc sách, mặc cho mọi người ai nấy muốn làm gì thì
làm.
– Chào mừng Thư kỳ, cô em gái đáng yêu
của tôi trở về. Tối nay chúng ta lẻn ra ngoài mua một ít bia về uống đi. – Reen
táo bạo lên tiếng, ngay lập tức Linh Nhi hùa theo.
– Ê được đó, dù sau sáng mai cũng không có
tiết học vào buổi sáng. Tụi mình quậy một bữa đi.
– Này các cô, các cậu. Mình mới về trường,
đừng hại mình bị đình chỉ học chứ, có biết đem bia vào trường là tội gì không hả?
– Thư Kỳ lúc này cũng tươi cười lên tiếng.
Win nãy
giờ im lặng, bắt đầu cũng bước lại gần Thư kỳ:
– Không sao đâu, mình làm khéo một tý
cũng không dễ bị phát hiện đâu. Hôm nay có đến hai chuyện đáng để ăn mừng lận
mà.
– Chuyện gì nữa? – cả ba người còn lại
đồng thanh lên tiếng.
Win cười
một nụ cười bí hiểm, rồi quay sang kéo tay Minh Hy đứng dậy, dõng dạc tuyên bố:
– Bắt đầu từ hôm nay, Minh Hy, chính thức
là…..bạn gái của Win.
Câu nói
lẽ ra phải được mọi người vỗ tay, hoan hô chúc mừng. Nhưng nào ngờ đâu nó lại
như tiếng sung nổ đùng bên tay khiến cả phòng ai nấy cũng há hốc mồn kinh ngạc.
Reen cùng Nhi thì ngạc nhiên khỏi phải nói, nhất thời cứng họng không biết phải
nói gì, chỉ biết đưa mắt nhìn nhau rồi nhúng vai lắc đầu. Thư Kỳ quay sang nhìn
Hy, ánh mắt toát lên một sự tò mò, khó hiểu. Một màn “chào hỏi” rất thú vị, biết
đến Hy với cương vị bạn gái “hờ” của Kaiz. Lần đầu gặp mặt thì nằm trong vòng
tay Kaiz, bây giờ thì lại giới thiệu là bạn gái chính thức của Win. Xem ra chỉ
trong một buổi sáng Hy đã gây ấn tượng rất mạnh với Thư Kỳ. Nhưng hơn ai hết
người ngạc nhiên nhất tất nhiên là Kaiz, không những ngạc nhiên Kaiz còn bất ngờ
đến mức “chết lặng” một góc, không nói được lời nào. Mất một vài phút định hình
mới hiểu thấu câu nói của Win, Kaiz đứng bật dậy. Vẫn không một câu nói, Kaiz nắm
lấy tay Hy kéo nhanh ra khỏi phòng. Hy không còn lạ gì với những hành động bất
chợt này của Kaiz. Dù gì cũng phải đối mặt, dù gì cũng phải giải quyết…xem ra sớm
bao giờ cũng hơn muộn.
Kéo Hy đến
gốc cây to sau lưng kí túc xá. Kaiz mới buông tay Hy ra, nhìn Hy một cách chua
xót Kaiz khó khăn lên tiếng:
– Những gì Win nói…….là sự thật sao?
Hy cười,
một nụ cười thật buồn. Xoay ngang người lại Hy không đủ can đảm nhìn thẳng vào
đôi mắt bi thương đó. Chậm rãi từng chữ một, Hy nói:
– Win biết chuyện quyển nhật ký rồi,
Thư Kỳ cũng đã trở về. Bạn không còn lý do gì để uy hiếp tôi nữa. Chuyện giữa
tôi và bạn…..dừng lại thôi…
Dù đã cố
gắng kìm chặt cảm xúc, dù đã căn dặn rất kỷ bản thân không được để những dòng nước
mắt rơi ra nhưng Hy vẫn không thể làm được điều đó…. Quay lưng bỏ đi, chỉ muốn
đi thật nhanh, đi như chạy trốn….nhưng chỉ đi được vài ba bước Hy lại nghe Kaiz
lên tiếng:
– Em biết không? – Dừng lại một lúc,
như cố điều chỉnh lại cảm xúc của mình, xong Kaiz mới tiếp tục – đầu tiên là ba
tôi, sau đó là mẹ tôi….họ lần lược bỏ tôi ra đi, họ cho rằng tôi không bình thường,
cho rằng tôi là niềm bất hạnh của họ, họ không thương tiếc lần lượt từng người
một…..bỏ rơi tôi. Tôi từng rất yêu Thư Kỳ, vì bạn ấy là người đã lấp đầy những
khoảng trống thiếu thốn trong tôi, tôi đã từng kì vọng, từng dành hết tất cả mọi
tình cảm cho bạn ấy. Để rồi sao???…….bạn ấy cũng giống như họ….bỏ tôi mà đi. Mặc
dù tôi biết, bạn ấy ra đi là có lý do, bạn ấy bị gia đình bắt buộc phải làm thế,
tôi biết, tôi hiểu hết….nhưng tôi không ngăn được mình, tôi không thể chấp nhận
và tha thứ cho bạn ấy. Tôi ích kỷ như thế đó. Một năm không còn bạn ấy tôi đã tự
bảo với bản thân rằng….tôi phải sống…vì chính bản thân mình. Tôi không được dựa
dẫm vào bất kì ai khác, tôi không được cho phép bất cứ ai có cơ hội tiếp cận để….làm
tổn thương tôi. Tôi thu mình lại, tôi sống trong một lớp vỏ bọc mạnh mẽ, một
hào quang bên ngoài sáng chói để che giấu đi cái lạnh lẽo….cái cô đơn bên
trong. Rồi cho đến khi….tôi gặp được em…năm năm qua, tôi đã quá quen với việc
phải một mình, phải tự chăm sóc lấy bản thân. Vậy dựa vào đâu? Cớ gì em lại ở
bên tôi những lúc khi tôi cần? Em có nhớ tối hôm em mất tích không? Tôi đã rất
sợ….sợ rằng em cũng giống như họ….em sẽ bỏ lại tôi…nhưng em không như thế. Thậm
chí đến lúc tôi bị thương, tôi muốn em một mình rời khỏi nơi đó đi tìm người đến
giúp….em cũng đã không đi, em nói “không thể để tôi một mình” em biết không….em
là người đầu tiên….nói với tôi câu nói đó….câu nói mà cả cuộc đời tôi luôn ao ước
được nghe….Tôi chưa từng xin ai thứ gì, kể cả khi họ bỏ tôi đi, tôi vẫn chưa một
lần cầu xin họ. NHƯNG. Bây giờ…tôi xin em…xin em….đừng bỏ rơi tôi…có được
không???
Dùng tay
ôm lấy miệng Hy không thể ngăn được bản thân run bật lên trong tiếng nấc. Nước
mắt cứ tuôn trào ào ạt, cơn đau như xé tan ruột tan. Hy không thể nào chịu đựng
thêm được nữa. Cố gắng dùng hết khả năng lấy lại sự bình tĩnh. Vẫn không quay mặt
lại nhìn Kaiz, Hy chỉ có thể đứng đó….đau đớn nói lên từng chữ…chua xót….khó
nghe….
– Xin lỗi Kaiz, người tôi yêu là
Win….xin lỗi bạn…
Nói rồi
Hy bật chạy đi, chạy thật nhanh ra khỏi nơi đó, chạy thật nhanh để không phải
đau đớn như thế này….
Kaiz đứng
im nơi đó, cứ như chôn chân xuống đất nhìn theo bóng dáng Hy xa dần….rồi xa dần…Nước
mắt đã lâu lắm rồi mới có dịp thi nhau rớt xuống như thế, ướt đẫm cả khuôn mặt….Kaiz
vẫn không buồn nhúc nhích.
“Để anh
một mình nhé em, em cứ đi đi. Đập nát hết ngày tháng qua em cứ đi đi, vì anh đã
chọn về mình thế thôi, anh biết thời gian chẳng thể nào, quên đi được một người”
\
Leo lên
cầu thang ngày nào, Hy chỉ biết úp mặt xuống khóc. Không thể dối lòng thêm được
nữa, không thể nào phủ nhận thêm được nữa. Không biết tự lúc nào Hy nhận ra….
Hy yêu Kaiz…mất rồi. Nhưng biết phải làm sao? Đến với Kaiz không những sẽ làm
Thư Kỳ tổn thương mà còn có cả Win nữa. Mặc dù cảm nhận được mình yêu Kaiz
nhưng Hy cũng biết cái tình cảm ban đầu dành cho Win, vẫn còn y ở đó….Win rất tốt,
ít nhiều gì là đối với Hy. Không thể nào làm tổn thương Win như thế. Kaiz dù gì
cũng từng yêu Thư Kỳ, tình yêu đó chẵng qua chỉ là tạm thời lạc mất đi, rồi sẽ
có ngày Kaiz tìm lại được nó. Kaiz sẽ nhận ra Hy rất đáng ghét, Hy không đáng để
Kaiz đặt nhiều tình cảm như vậy. Có lẽ đây là cách tốt nhất giảm bớt sự tổn thương
cho từng người một. Có thể là cách tốt nhất khiến một mình Hy tổn thương mà
không phải làm thêm bất kì một ai khác….đau lòng…
Win vẫn
là người tìm ra Hy, vẫn là người ngồi xuống bên cạnh đưa khăn giấy kèm theo
chai nước suối mát lạnh. Ôm lấy Hy vào lòng, để cô bé dựa dẫm mình mà khóc…Win
chỉ biết nhủ thầm trong lòng “xin lỗi nhé, Minh Hy”
Tối hôm
đó cả đám mua bia về uống. Gọi là tiệc ăn mừng mà không khí còn ảm đạm hơn có
tang. Ai nấy thi nhau uống, mỗi người một nổi niềm riêng, mỗi người một cảm xúc
khác nhau. Thế là họ cứ uống, uống như chưa từng được uống. Chỉ có duy nhất
Reen và Nhi thấy không khí có lẽ là lạ…như đoán sắp có phong ba bão táp họ đã
nhanh chóng rời khỏi bàn nhậu. Leo lên giường trùm mền xem nhưng không biết gì.
Kaiz vẫn nốc từng lon bia lạnh, uống đến hoa cả mắt, Kaiz bắt đầu không làm chủ
được bản thân ăn nói lung tung.
– Thư Kỳ, em về rồi khi nào lại đi? Khi
nào thì em bỏ tôi đi nữa hả? Ờ thì tôi vốn là một khu nghĩ mát mà. Giống như
chiếc giường này nè, mệt thì về ngủ, ngủ khỏe xong lại đi…
Những lời
nói như kim đâm vào tim. Thư Kỳ không ngăn được mình, lại tiếp tục ôm mặt khóc.
Win nhìn thấy Thư Kỳ khóc thì lại không giữ nổi bình tĩnh nắm lấy cổ áo Kaiz.
– Câm miệng lại cho tao, mày nín đi…
Kaiz
không còn đứng vững, liêu xiêu nắm lấy tay Win giật mạnh ra rồi chợt cười lớn,
cười xong rồi lại hạ thấp giọng nói ra từng chữ.
– Tao đang nói chuyện với bạn gái tao,
tao đâu có đụng chạm gì đến mày. Buồn cười, mày đi mà lo cho bạn gái của mày
kìa, không phải mày yêu Hy lắm sao? Hahahaha mày dám không? Dám đứng trước mặt
Thư Kỳ mà nói mày yêu Hy không.
– Câm miệng!
Không
ngăn nổi mình, Win tức giận tung một cú đấm vào mặt Kaiz, Kaiz đã say mềm tới mức
không thể đứng vững bây giờ lại ăn thêm một cú đấm bất ngờ đến mức không ngồi dậy
nổi. Thấy Kaiz bị Win đánh như vậy ngay lập tức Hy đứng bật dậy nhưng chưa kịp
di chuyển thì đã thấy Thư Kỳ chạy lại ôm chầm lấy Kaiz, khóc lóc lên tiếng:
– Win, em xin Win, đừng như vậy nữa có
được không? Win mặc kệ em đi, có được không?
Nhìn Thư
Kỳ ôm lấy Kaiz như vậy Win đau đớn nhìn sang chổ khác, rồi dường như không thể
chịu đựng thêm được nữa Win mở cửa đi nhanh ra ngoài.
Không
gian, hình ảnh, âm thanh trước mắt thật mơ hồ, như một đống hỗn loạn bất ngờ
làm cho Hy không hiểu chuyện gì đang xảy ra và sự tồn tại của mình là cái gì
trong căn phòng này. Mọi thứ thật rắc rối, sao Hy lại bị cuốn vào cái vòng lẩn
quẩn này cơ chứ? Hy cảm thấy thật nhức đầu, nhìn thấy Thư Kỳ đỡ Kaiz lên giường
rồi nằm xuống bên cạnh. Hy cảm thấy rất buồn-cười. Hy lấy cái quyền gì để ghen?
Ngay từ đầu người ta vốn dĩ là của nhau rồi cơ mà. Hy cười một cái thật buồn, lắc
lắc đầu cho đỡ đau rồi Hy cũng nằm xuống giường mình. Nhắm mắt để nước mắt chan
hòa, ướt đẫm cả khuôn mặt.
………………………………………………………………………………………
Sáng sớm
hôm sau vừa mở mắt ngủ dậy Kaiz đã nhìn thấy Thư Kỳ ngồi ngay bên cạnh, tay nắm
chặt lấy tay Kaiz, hai mắt ướt đẫm sưng to. Vừa thấy Kaiz tỉnh dậy đã lật đật
lau nhanh nước mắt rồi tươi cười:
– Anh dậy rồi hả? Vào rửa mặt đi, em có
mua một ít cháo. Để em hâm nóng lại cho anh ăn.
Kaiz
không đáp, lẳng lặng đứng dậy đi thẳng về phía nhà vệ sinh. Sau khi vệ sinh cá
nhân xong bước ra đã thấy tô cháo nghi ngút khói bốc lên trước mặt. Không phản
đối Kaiz ngồi xuống húp từng muỗng, để cái hơi nóng lan tỏa vào người làm cho
tinh thần có phần tỉnh táo hơn. Thư Kỳ ngồi xuống cạnh Kaiz, nhìn Kaiz ăn một
cách ngon lành bất giác Thư Kỳ cảm thấy rất ấm áp…
– Ăn từ từ thôi để nóng.
Không mấy
quan tâm đến tâm tình của Thư Kỳ, Kaiz lạnh lùng hỏi:
– Mọi người đâu cả rồi?
– À! họ đi tập trung để chuẩn bị cho
ngày mai rồi.
– Ngày mai? – Kaiz nhíu mày suy nghĩ rồi
chợt nhớ ra cái gì đó, Kaiz nhếch môi một cái – mai là 20.10 rồi sao?
Vốn đã định
viết một bài rap thật hay, thật ý nghĩa, cũng là lời tỏ tình dành cho Hy trong
ngày 20.10 này. Nhưng xem ra….bây giờ nó đã không còn phù hợp nữa rồi…
Buổi
sáng ngày 20.10 diễn ra thật náo nhiệt, từng đám học sinh chen nhau chụp hình,
hát hò rồi tự tặng hoa cho nhau. Nhóm Only hôm nay cũng không mấy rảnh rổi, họ
phải thức cả đêm hôm trước xếp giấy thành những bông hoa hồng thật xinh để dành
tặng cho Fan hâm mộ mình. Biểu diển cả ba bài hát, họ lại đốt cháy khán giả bằng
những sở trường riêng biệt của bản thân. Những tràn pháo tay, những sự hò hét cổ
vũ dành cho họ chưa bao giờ giảm bớt đi. Ngay lúc không khí đang cao trao nhất,
đang náo nhiệt nhất thì Kaiz trở lại sân khấu. Cầm lấy mic Kaiz nhẹ giọng lên
tiếng:
– Xin lỗi các bạn, có thể cho Kaiz xin
một ít phút không?
Cả trường
đang nhao nháo, nghe Kaiz lên tiếng thì tiếng ồn cũng giảm đi một phần đáng kể.
Họ tập trung xem Kaiz sẽ nói gì tiếp theo. Thấy mọi người im lặng lắng nghe
mình, Kaiz cười nhẹ một cái rồi tiếp tục nói:
– Kaiz có chuẩn bị một món quà, dành
riêng cho một người rất đặc biệt, vốn là một giai điệu rất vui, một lời tỏ tình
khá dễ thương….nhưng rồi hoàn cảnh không còn phù hợp nữa. Và để cho phù hợp
hơn, Kaiz đã bỏ ra một đêm sửa lại lời bài hát đó…biết rằng giai điệu này có thể
làm ảnh hưởng đến không khí vui tươi của ngày hôm nay, nhưng thật sự xin cáo lỗi.
Mong rằng mọi người có thể bỏ ra ít phút lắng nghe ca khúc “thức trắng đêm” một
bài hát do chính Kaiz solo và cũng đồng thời là món quà dành riêng cho một-ai-đó.
Lời phát
biểu của Kaiz như một chủ đề mới cho cả trường bàn tán, sự xôn xao ồn ào quay
trở về ngay lập tức. Các cô ngồi phía dưới bắt đầu đoán già, đoán non những ẩn
ý trong từng câu nói của Kaiz. Lúc này đây Hy cũng đang hòa vào đám đông đứng
phía dưới. Nghe đâu đây là lần tiên Kaiz một mình solo trên sân khấu. Người đặc
biệt mà Kaiz nói có phải chăng…chính là Hy? Hy im lặng, nín thở nghe thật kỹ lời
bài hát. Một giai điệu trầm buồn vang lên, chỉ cần nghe qua giai điệu thôi cũng
đủ làm người khác nao lòng….hội trường một lần nữa chìm vào im lặng. Mọi người
như bị cái giai điệu tha thiết, thê lương ấy cuốn đi. Kaiz bắt đầu cất giọng
rap, vẫn là cái giọng chắc khỏe, rành rỏi ngày nào. Giai điệu đã buồn, giọng
rap của Kaiz lại càng thê lương hơn.
“Người
yêu dần xa, lãng quên nơi này, để lại mình ta, ngồi nhớ thương….Tình yêu ngày
xưa, đã vỡ tan tành, người đành ra đi để anh nhớ thương người ơi. Ngoài trời
cơn mưa đã bắt đầu giá lạnh, vô tình làm tăng thêm phần hiu quạnh trong từng giọt
mưa, mưa buồn, mưa ngâu, mưa lau đi giọt nước mắt vương trên mi. Con người của
ngày xưa, của những con đường mưa, của ngày tháng lúc xưa đó. Dưới cơn mưa bàn
tay ai đã lau đi giọt nước mắt vương trên mi, quay ngược lại con đường đã từng
đi, bây giờ vướng trên mi….là những giọt sầu. Say thật say, cay thật cay đầu óc
cuồng quay người nhẹ bay, rượu không làm mình đổi thay, tình bạc, người nhạt,
phải chăng tôi đang bị trừng phạt, nước mắt rơi nặng hạt…đời độc ác…”
Giai điệu
thật buồn, lời bài hát như ai oán, ai trách…Không khí vui nhộn của trường đã bị
bài hát đó làm chùn xuống. Có một số tiếng sục sịnh của những bạn không cầm được
nước mắt. Đứng trên sân khấu nước mắt Kaiz cũng bắt đầu ướt đẫm. Giai điệu buồn
bã đó kết thúc, tràn pháo tay được trao trong không khí vô cùng nặng nề. Buông
mic, quên chào cả khán giả Kaiz như người mất hồn rời khỏi sân khấu. Bỏ mặc cả
Win, Reen, Nhi đang nhìn mình bằng cặp mắt đầy sự thương hại, mặc kệ khuôn mặt
gần như hóa đá của Thư Kỳ. Kaiz lê từng bước nặng nề ra khỏi khu vực đông vui
nháo nhiệt đó. Tiếp nối sau tiết mục của Kaiz là một nhóm hài của lớp dưới. Mọi
người nhanh chóng trở về với không khí sôi động vốn có….không ai để ý có một cô
bé, đứng chôn chân xuống đất, khuôn mặt ngập tràn nước mắt…vẫn đứng nhìn chằm
chằm về phía sân khấu.
Khó khăn
lắm Hy mới kéo mình về thực tại, khó khăn lắm mới có thể di chuyển đôi chân rời
khỏi nơi đó. Hy cũng không biết mình đang đi đâu. Chỉ mơ hồ hướng theo cái hướng
trước mắt, nghe theo đôi chân dẫn đường…cứ thế mà bước đi. Rồi Hy chợt nhìn thấy
Kaiz, đứng đó, dựa lưng vào tường, ánh mắt nhìn một cái nhìn xa xăm, khuôn mặt
gầy hao hốc hác…..không thể kiềm nổi lòng mình, Hy bước đến gần Kaiz hơn. Khi
đi được vài bước thì Hy chợt nhìn thấy Thư Kỳ từ phía đối diện đi lại, giật
mình Hy nép mình vào một góc khuất gần đó. Đang định bỏ đi nơi khác thì chợt
nghe Thư Kỳ lên tiếng:
– Bài hát đó anh dành cho Hy?
Kaiz im
lặng không đáp, vẫn đứng im như người mất hồn. Thư Kỳ bắt đầu nghẹn giọng:
– Anh yêu cô bé đó nhiều như vậy sao?
Kaiz
xoay sang nhìn Thư Kỳ, ánh mắt thoáng lên một nét gì đó….chua xót.
– Nhiều hơn là anh nghĩ.
Câu trả
lời thẳng thắn, thật thà của Kaiz như một con dao nhọn đâm thẳng vào tim Thư Kỳ.
Gồng mình nói trong tiếng nấc:
– Vì cô bé đó…anh có thể đan tâm làm tổn
thương em???
Kaiz thở
một cái thật dài, Kaiz nhặt một chai nước suối gần đó, trong chai vẫn còn một
ít nước. Quay sang nhìn Thư kỳ, Kaiz nói:
– Em xem, tình cảm của chúng ta cũng
như chai nước này vậy. Một khi đã đổ đi thì không thể nào lấy lại được.
Nói rồi
Kaiz mở nắp đổ sạch nước trong chai ra ngoài, im lặng một chút Kaiz tiếp tục
nói.
– Ngày đó em ra đi, anh đã rất hận em.
Dù anh biết rỏ nguyên nhân khiến em phải rời xa anh, nhưng anh vẫn ích kỷ hận
em. Anh đã đổ chai nước tình yêu của hai đứa từ một năm về trước. Nói một cách
khác…một năm đó đủ để anh quên mất em rồi. Và cho dù Hy có xuất hiện hay không,
chai nước này vẫn là một cái chai rỗng….Hy chỉ là…đổ một dòng nước khác, làm đầy
nó mà thôi.
Thư Kỳ
nước mắt rơi lã chã, lắc đầu lia lịa:
– Anh nói dối, anh không thể nào hết
yêu em nhanh như vậy được. Nếu không yêu em nữa…tại sao? Tại sao anh vẫn giữ chổ
ngồi đó?
Kaiz
xoay người đứng đối diện với Thư Kỳ.
– Anh giữ chỗ ngồi đó, không phải là đợi
em trở về. Anh giữ là để tìm một người phù hợp thay thế vào đó. Em trách anh
cũng được, oán hận anh cũng được nhưng quả thật tình yêu của anh đã chết kể từ
ngày em bước đi. Không vì ai cả, nó do quá tổn thương mà mất hết cảm giác. Bây
giờ nếu có nghĩ tới những kí ức, những kỉ niệm cũ, những lý do khiến em rời xa
anh, cho dù có cảm thông, có đồng cảm, có tha thứ thì cũng chẳng qua chỉ là
thương hại mà thôi…
Thư Kỳ đứng
thẳng người dậy, dùng tay lau khô nước mắt. Cố gắng nở một nụ cười rất-khó-coi
nhìn Kaiz:
– Em hiểu rồi, cảm ơn anh….anh đi đi…
Lại một
cái thở dài, Kaiz dùng tay gạt đi dòng nước còn đọng trên má Thư Kỳ. Nhẹ nhàng
như ngày đầu mới yêu nhau:
– Em mãi là một kí ức đẹp trong anh. Gạt
qua mọi thứ, chúng ta làm bạn nhé!
Chớp mắt
một cái, vẫn là những giọt nước chảy dài. Thư Kỳ miễn cưỡng gật gật đầu. Dường
như không thể đợi thêm được nữa, Thư Kỳ quay sang Kaiz hối thúc:
– Em muốn một mình. Anh đi đi….
Kaiz không còn gì để
nói, đặt tay lên vai Thư Kỳ, vỗ nhẹ vài
cái rồi quay lưng bước đi. Sau khi Kaiz rời đi Hy cũng rời khỏi nơi đó. Vừa lúc
đó thì Win đi lại. Nhìn thấy Thư Kỳ khóc đến cạn cả nước mắt, Win không thể kiềm
chế mình, nhanh chóng chạy đi tìm Kaiz.
No comments...Leave one now