Truyện les hot Thợ Săn Bí Ẩn - Tác giả : BiUnik

Leave A Comment ,


Thể loại : Truyện ngắn

Tình trạng: Hoàn thành

Hắn có ngoại hình nổi trội hơn tất cả những tomboy mà hắn đang lăng xê ngầm. Nhưng hắn không bao giờ vươn lên cánh cửa danh vọng, hắn chỉ thích đứng trong cái thế giới ngầm của hắn. Hắn có ký danh là Hunter, những người biết chút ít thông tin về hắn thì đặt cho hắn cái biệt danh thợ săn bí ẩn bởi hắn chẳng qua lại với ai. Chẳng ai biết rằng hắn lạc lõng, cô đơn trong cái căn phòng tối đó.



Phải nói hắn như con sâu trong cuộc sống người khác. Bất kể tomboy nào đã nổi đều bị hắn chụp ra những cảnh riêng tư nhất, thật khó mà biết hắn làm thế nào để chụp được. Hoặc những tomboy chưa nổi tiếng, vô danh, nhưng chỉ cần rơi vào tầm mắt của hắn, lập tức sẽ trở thành những người nổi tiếng, những bức ảnh cool nhất có mặt trên tạp chí tomboy. Hắn là bà chủ của những tomboy muốn nổi tiếng.

Buổi tối nay, một mình hắn ngồi trong quán cafe, chờ đợi và chụp. Kỹ năng che dấu của hắn phải nói là vô cùng chuẩn, không ai biết rằng cái máy ảnh đang chĩa ống kính vào đâu. Tách tách, hắn có vài bức ảnh ngon ơ, chắc chắn khiến hàng trăm fan hâm mộ của kẻ này phải phát rồ. Hắn đeo một cái kính màu, dù qua lớp kính và ánh đèn màu trong quán cafe hắn vẫn nhìn ra cô gái đang âu yếm bênh cạnh " gã " tomboy kia.

Hắn cất chiếc máy ảnh vào túi áo trong, trả tiền rồi ra về. Hắn về căn phòng tối của hắn, thế giới bình yên riêng của hắn. Nhúng ảnh trong nước màu, hắn vẩy đều tay, những nước ảnh dần dần hiện ra rõ rệt, hắn kẹp những tấm ảnh lên và ngắm nghía. Rồi hắn quăng cái kẹp vào một góc, hắn mệt mỏi và hắn cần nghỉ ngơi. Nằm trên chiếc giường đơn, thực chất trước đó là một chiếc giường đôi, hắn vắt tay lên trán, đôi mắt nhắm nghiền, hắn chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm, đôi chân hắn co giật, người hắn co lại cuộn tròn như một kẻ bị bỏ rơi nằm co ro. Hai bên chân mày của hắn nhíu lại, dưới khóe mắt hắn có cái gì ấm ấm, mặn mặn tuôn ra. Cho đến khi bình mình thì nó khô lại, hắn bật dậy đưa tay lên chùi hai bên mắt, đôi mắt hắn giờ vô hồn , lạnh lùng đến phát sợ. Hôm nay hắn bắt đầu công việc trễ vì hắn dự định sẽ chụp những bức ảnh đi chơi đêm của " gã " tomboy hôm qua. Chắc hẳn " gã " đó đang mong chờ hắn đến lắm đây. " Hãy chụp gã đi " - đó là điều mà " gã " muốn - hắn nghĩ thế trong đầu và hắn nở nụ cười khinh bỉ.

Hắn đang chờ " gã " tomboy kia trong con hẻm về nhà " gã ". Dưới ánh đèn le lói của một cây cột điện, hắn thấy " gã " kia đang chia tay đầy âu yếm với cô bồ. Hắn lép vào bức tường hơn một chút, hắn chụp vội vàng từng khoảnh khắc. Rồi cô nàng kia đi khuất bóng, hắn tiếp tục chụp " gã " kia. Nhưng rồi hắn chợt thấy một kẻ lạ mặt xuất hiện trước mặt " gã " kia, kẻ lạ mặt bịt một chiếc khăn, một chiếc áo khoác dài chùm kín đến chân, hắn thấy hoang mang, và hắn không dám lộ diện, hắn dõi theo kẻ lạ mặt sẽ làm gì " gã " kia. Và rồi hắn thấy cái bóng của kẻ lạ mặt to dần in trên bức tường, con dao găm sắc nhọn, sáng quắc lóe lên trong bóng tối. Hắn đã nhìn thấy, một nhát, hai nhát, ba nhát, máu phun tung tóe trên người kẻ lạ mặt, tay kẻ lạ mặt đang bóp chặt miệng " gã " kia. Rồi kẻ lạ mặt bỏ chạy, hắn đứng như chết chân, hắn đã chứng kiến tất cả nhưng hắn chỉ trơ mắt ra nhìn " gã " bị sát hại. Hắn bấm những đầu ngón tay vào nhau, hắn tự hỏi tại sao hắn không làm gì để giúp " gã " kia khỏi chết. Nhanh chóng, hắn thôi tự trách mình, hắn bước đến chụp lia lịa cái xác nằm trên vũng máu. Một chút bồn chồn trong ruột gan, hắn cố để không nôn ra trong cái mùi máu tanh nồng nặc.

Ngày hôm sau, cái chết của " gã " tomboy kia có mặt trên tất cả các mặt báo an ninh, xã hội. Hắn đọc tin tức và tự nhủ. " Giờ thì "gã " quá nổi tiếng còn gì ".

Hắn lại trở lại công việc một cách bình thường, âm thầm lăng xê cho những kẻ không tên tuổi. Nửa tháng sau hắn phát hiện ra một tomboy mới, gương mặt cá tính có chút dữ dằn. Hắn bắt đầu lăng xê ngầm " gã " mới này. Thật tình cờ, hắn lại gặp cô gái đã cặp kè với " gã " xấu số lần trước. Lần này cô ả nhìn vẫn tươi tắn với " gã " bồ mới. Hắn phát hiện ra cô nàng có tài săn gương mặt mới như hắn.

Những bức ảnh quý chỉ được rửa về đêm. Khi hắn thấy tĩnh lặng trong căn phòng tối, lại mệt mỏi với một ngày vất vả, hắn ngả mình xuống chiếc giường. Cơn mơ đến với hắn chập chờn, hắn gặp lại Tiểu Đồng.

_ " Đừng nghĩ như vậy Mỹ ! Đồng yêu Mỹ vì Mỹ là con gái. Đừng tự ti như thế. Hãy chấp nhận chúng ta là Les "

Tiểu Đồng vẫn luôn an ủi và bên cạnh hắn như thế.

Và rồi.

_ " Đồng không hiểu tại sao Mỹ cứ thích ẩn mình trong vỏ ốc. Tại sao Mỹ không tìm cho mình một chỗ đứng trong cái xã hội tomboy là số 1 này."

_ " Đồng ghét những người không có ý chí như Mỹ, chúng ta chấm dứt ở đây đi ".

" Chấm dứt ở đây đi " - trong đầu hắn mãi văng vẳng câu nói đó, hắn đau nhức trong não, nhói trong tim, hắn lại thổn thức những giọt nước mắt đau đớn không tả xiết.

Hắn bật dậy, đôi mắt vô hồn, lạnh lẽo. Hắn vớ lấy cái máy ảnh mang ra ngoài sân thượng ngồi sửa lại chế độ chụp, hắn tựa cằm vào cái lan can, không biết loay hoay ra sao mà hắn ấn vô nút chụp liên tiếp. Ánh đèn flas lóe lên liên tục. Cô gái đứng phía dưới quay lên nhìn hắn. Thì ra hắn đã vô tình chụp được một người đẹp đứng bên dưới.

Hắn xấu hổ, hắn tính bỏ vô trong, nhưng hắn khựng lại và nói với xuống.

_ Xin lỗi. Tôi chỉ vô ý.

Cô gái bên dưới nhìn hắn cười.

_ Tôi có thể xem những bức ảnh đó được không ?

Hắn nghĩ hoàn toàn có trong đầu nhưng hắn không mở miệng ra nổi để nói có, hắn bỏ vào trong. Cô gái đứng dưới hơi xịu mặt. Cô bỏ đi được vài bước thì tiếng hắn gọi lại.

_ Bạn có thể lên cùng, tôi sẽ rửa ảnh ngay bây giờ.

Cô gái quay lại cười với hắn, hắn dắt cô gái đi lên trên phòng, bộ váy trắng cùng chiếc mũ trắng rộng vành làm cô gái nhìn mềm mại, trong sáng như một thiên thần, hắn chợt thấy phản cảm với bộ đồ trên người hắn - quần đùi, áo ba lỗ.

Hắn hơi ngượng, hắn nhắn cô gái chờ hắn một chút, hắn kéo tấm rèm che ở một góc phòng lại, kéo cái quần jeans vứt lộn xộn trên giường mặc vào. Cô gái đảo mắt nhìn quanh căn phòng của hắn, chi chít những bức ảnh chụp tomboy.

_ Bạn là thợ săn ảnh à ?

_ Không phải thợ săn gì cả. Tôi chỉ làm là người chụp ảnh cho tạp chí tomboy thôi.

_ Ký danh của bạn trong tạp chí là gì.

Hắn ngập ngừng

_ Hunter !

Cô gái che miệng cười khúc khích.

_ Hunter chẳng phải là thợ săn sao ?

Hắn ngượng ngùng. Cô gái này có vẻ lém lỉnh, hắn ít khi gặp phải những cô gái như vậy nên bối rối không ứng phó nổi.

Hắn đi về phía cảnh cửa đóng sầm lại. Căn phòng trở lên tối om, hắn bật cái đèn màu hồng lên. Tháo phim trong máy ảnh ra một cách cẩn thận chuyên nghiệp. Cô gái dõi theo từng cử chỉ nhà nghề của hắn.

Trong lúc chờ đợi hắn rửa ảnh, cô gái bắt chuyện với hắn.

_ Mình tên Uyên. Còn Hunter tên là gì ?

_ Đừng gọi tôi là Hunter. Tôi tên Mỹ.

_ Có đi Mĩ bao giờ chưa ?

Hắn chợt bật cười vì câu hỏi của Uyên. Hắn quay lại nhìn Uyên trả lời.

_ Chưa.

_ Cậu có răng khểnh à ? Cười duyên lắm. Có thể cười lần nữa không ?

_ Tại sao ? - hắn nghiêm mặt.

Uyên không hề nao núng trước vẻ mặt của hắn. Cô đáp lém lỉnh.

_ Uyên với duyên nghe nơ nớ mà.

Hắn cười trên gương mặt cố tỏ ra nghiêm túc. Hắn hơi chạng vạng với cô gái lém lỉnh thế này.

Hắn nhúng đều tay những bức ảnh, vớt ra và kẹp lên dây. Hắn không thể ngờ những bức ảnh mà do lỡ tay bấm nút lại có chiều sâu như vậy. Nhìn phớt qua người ta sẽ chỉ thấy một cô gái đẹp trong ảnh, còn nhìn kỹ thì bức tranh thực sự có hồn với nắng sớm nhảy múa trên bộ cánh trắng muốt, gương mặt trắng trẻo nhìn chênh chếch tạo nét quyến rũ.

_ Wow ! Trông tôi cũng đẹp đấy chứ !

_ Ừm. Bạn có thể cầm những bức ảnh này. Giờ tôi phải đi làm.

Hắn hơi ngại khi phải đuổi cô gái đi nhưng công việc của hắn quý trọng từng giây phút.

_ Ừm. Cám ơn về những bức ảnh.

Cô xếp những tấm ảnh đã khô lại, hắn bước ra trước lịch sự mở cửa cho cô.

_ Chào. Tôi đi trước.

Hắn nhét cái máy ảnh vào túi áo trong rồi rảo bước. Bóng dáng thư sinh của hắn khiến cô gái phải nhìn theo.

Một mình lang thang trên đường phố rộng lớn, trán hắn đổ mồ hôi vì cái oi bức mùa hè, đôi mắt hắn hoạt động linh hoạt hết mức. Nghề của hắn cần có cái nhìn thẩm mĩ. Đi qua một vài dãy cửa hàng cafe, nơi mà các tomboy thường thích đến, hắn nhìn thấy có người đang vẫy tay với mình từ phía trong lớp kính bị nắng chiếu lóa. Hắn nhìn không rõ là ai nữa, tiến lại gần, hắn nhận ra cô gái ban sáng. Hắn cười nhẹ nhàng đáp trả cho có lịch sự, toan bỏ đi , hắn nghe tiếng cộc cộc gõ vào cửa kính. Cô gái cười rồi chỉ tay vào chỗ trống trước mặt. Ý bảo hắn vào đây ngồi cùng.

Hắn đắn đo một lúc, hắn nhìn vào bên trong, các bàn xung quanh đang nhìn vào cô gái như thể cô ấy bị " mát ". Vì lịch sự hắn đành vào trong.

Vừa ngồi xuống ghế, cô gái đã đưa cho hắn một chiếc khăn tay.

_ Mồ hôi đầy trán kìa. Trời oi bức vậy sao cậu không nghỉ một lúc ?

_ Công việc của tôi không cho phép.

Hắn từ chối chiếc khăn của cô gái. Rút trong túi quần ra bịch khăn giấy. Hắn lau sạch mồ hôi, bấm tay cái tách ra hiệu cho bồi bàn tới.

Khuấy đều ly nước cam, hắn tu một hơi cạn ly. Hắn gọi bồi bàn tới và trả tiền cho cả 2 ly nước. Đeo cái tui lên vai, hắn chỉ nói " Chào " rồi rời khỏi quán. Cô gái vội đứng lên đi theo hắn.

_ Chúng ta làm bạn được không ? Có thể cho tôi số phone của bạn ?

Hắn dừng lại, rút trong ví ra cái card.

_ Đây là card của tôi, nếu có khiếu săn tomboy thì gọi cho tôi.

Rồi hắn lại rảo bước nhanh hơn. Để cô gái đứng đó nhìn hắn nuối tiếc. Trời sập tối, hắn đứng bên kia đường, lấp trong một lùm cây, chờ để chụp ảnh " gã " tomboy mà hắn mới phát hiện.

Chỉ độ 5 phút chờ đợi, hắn thấy " gã " xuất hiện, đang lững thững đi một mình. Bỗng điện thoại của " gã " reo, " gã " bắt máy và nói chuyện với ai đó rất vui vẻ, hắn đã tiến lại gần hơn và chụp, cuộc đối thoại qua điện thoại của " gã " chỉ có hắn nghe được.

Bặp, kẻ lạ mặt mặc áo đen lần trước lại xuất hiện. Vẫn cái khăn bịt ngang mặt, vẫn cái áo đen dài chùm kín đến chân, đôi tay bóp chặt vào miệng " gã " để " gã " không kêu lên được. Nhìn " gã " cố sức vùng vẫy trong vô vọng, nhưng tại sao hắn không dám bước ra, đôi chân hắn run rẩy, hắn lại một lần nữa nhìn kẻ lạ mặt giơ cao con dao găm đó, những tiếng phập phập vun vút trong không khí, máu bắn tung tóe trên người kẻ lạ mặt mà hắn ngỡ đang đẫm trên người hắn. Kẻ lạ mắt lại bỏ chạy mất hút vào bóng tối, hắn như sắp khụy xuống, vậy mà cái cơ thể hắn không làm như vậy, hắn tiến tới chụp mọi tư thế của xác chết, hắn bịt miệng bỏ chạy. Mùi máu làm hắn ghê tởm.

Hắn chạy như điên về nhà, cảnh tượng những nhát dao bén nhọn vun vút cắm sâu vào tim " gã " làm hắn không thể chịu được. Hắn đã hai lần nhìn thấy một người chết trước mặt mình nhưng hắn chỉ lảng tránh, chỉ bỏ chạy. Hắn tự thấy mình chẳng khác nào một con vật máu lạnh.

Hắn tì mạnh vào cánh cửa nhà, mồ hôi đầm đìa trên gương mặt, hắn thở hồng hộc, chân tay run rẩy, hắn ngã vật xuống đất.

Lờ mờ trong đôi mắt hắn thấy cô gái mặc váy trắng đứng trước mặt hắn.

_ Cậu bị sao vậy ?

Cô cúi xuống đỡ hắn dậy.

_ Sao cậu lại ở đây ?

_ Tôi đợi cậu. Cậu quên không khóa cửa nên.....mà sao cậu hoảng hốt vậy, có chuyện gì à ?

_ Không ! Chẳng có chuyện gì cả

Mặt hắn biến sắc, hắn ngồi bật dậy, cười gượng gạo trên nét mặt hoảng sợ rõ ràng. Hắn vứt cái túi vào góc phòng rồi đi rửa mặt.

_ Sao cậu lại vứt túi dụng cụ thế. Lỡ vỡ máy móc thì sao.

Cô gái tiến lại xách cái túi lên toan mở ra.

_ Đừng động vào cái túi đó ! - hắn giật mình hét to.

Cô gái bị hắn làm giật mình đánh rơi cả cái túi xuống.

_ Ơ xin lỗi.

_ Để yên cái túi đó. Đừng động vào đồ gì của tôi.

Hắn vứt cái khăn mặt lại bồn rửa mặt. Rút trong túi ra điếu thuốc, hắn châm lửa rồi lững thững bước ra ngoài sân thượng. Đôi tay cầm điều thuốc của hắn run rẩy, hắn nuốt ừng ực từng cục trong cổ họng.

_ Sao đêm hôm khuya khoắt còn đến tìm tôi ?

_ Tôi đến để cho cậu xem vài bức ảnh mà chiều nay tôi săn được.

Hắn ném điếu thuốc tàn hơi xuống đất di di. Cầm xấp ảnh trong tay, xem qua một hồi hắn liếc nhìn cô gái.

_ Được đấy, có khiểu thẩm mĩ, nếu muốn tôi sẽ giới thiệu vào làm trong tạp chí, còn nếu không tôi sẽ chia 2/3 số tiền từ xấp ảnh này.

_ Tôi cần một công việc, nếu được thì thật tốt.

_ Ok. Chuyện đó không có gì khó. Ngày mai cô trở lại đây, tôi dẫn cô đến tòa soạn.

Cô gật đầu rồi chào hắn ra về. Hắn hít một hơi dài, vào trong phòng tối hắn nằm vật ra chiếc giường. Hắn tự nhìn sang cánh tay phải đang dang rộng của hắn và hắn mỉm cười.

Bất chợt mặt hắn sầm lại, đôi bàn tay bấu chặt vào nệm, hắn co quắp lại như một kẻ ung thư kỳ cuối. Hắn lại đang nghĩ về điều gì, bộ tóc của hắn rồi bời, hắn cứ vò vào đầu mình vô thức như thể hắn đang muốn bứt đi cái gì đó mãi mãi.

Ánh bình minh làm cơ thể hắn duỗi ra từ từ. Nét mặt của hắn đã thôi nhăn nhó, giờ nhìn hắn như một thiên thần bị bỏ rơi.

Tiếng cửa kẽo kẹt mở ra. Cô đã đến. Cô lay hắn dậy, tay sờ trán, miệng lắp bắp kêu tên hắn. Hắn vật vã quá rồi, hắn không mở mắt ra nổi để nhìn cô nữa. Người hắn nóng như lò lửa. Cô hoảng hốt khi thấy hắn như vậy.

Chiếc khăn mặt bị vứt ngâm trong bồn bốc mùi tanh ẩm, cô xối nước giặt thơm nó, đắp lên trán hắn chiếc khăn mát. Cánh cửa khép lại để hắn nằm nghỉ ngơi, cô chạy đi rồi lại chạy về. Vò sạch chiếc khăn, đắp lại lần khăn mới, đỡ hắn dậy đút thuốc. Trong cơn mê sảng, hắn răm rắp làm theo cô chỉ đạo.

Đến chiều thì hắn bừng tỉnh. Thân thể hắn đã thôi nóng, đầu óc không còn choáng váng, đôi mắt cũng lanh lẹ hơn. Hắn nhìn quanh nhà, cô đang dựa mình trên chiếc ghế tựa mà ngủ.

Hắn đứng dậy mặc chiếc quần jeans, ghi vội mấy dòng chữ vào giấy, đặt lên tay cô rồi bỏ đi. Đến khi cô tỉnh lại thì hắn đã trở về, trên tay hắn cầm một túi đồ ăn cho cả hai. Hắn dúi vào tay cô hộp đồ ăn rồi ra 1 góc giường ngồi.

_ Xin lỗi vì hôm nay làm cô đến uổng công.

_ Tôi có nhiều thời gian, bất cứ lúc nào cũng không thành vấn đề.

_ Nhưng cô nên nhớ, sau này làm thợ săn ảnh, bất cứ một giây phút nào cũng quý. Nếu cô không muốn sớm bị đào thải.

_ Tôi biết rồi. Mà....lúc sáng....mình nên xưng hô thế nào cho hợp nhỉ, chúng ta sẽ sớm trở thành đồng nghiệp mà.

_ Tùy. Tôi thì thế nào cũng được.

_ Em nhỏ tuổi hơn. Mỹ cứ gọi em là em.

Hắn ậm ừ không nói gì. Ăn xong, hắn gọi điện thoại đến chỗ tổng biên tập, giới thiệu qua về Uyên. Cúp máy , hắn trả lời.

_ Mọi việc hết sức suôn sẻ, từ mai cô....

Hắn sượng một chút

_ ...em sẽ bắt đầu công việc, nhưng tôi nói rõ, việc ai người ấy làm, tôi không thích làm chung với ai cả.

_ Điều đó em hiểu, Mỹ đừng lo.

Nửa tháng trôi qua, hắn vẫn như cái bóng một mình trong công việc, nhưng hắn nhìn thấy trong cuộc sống của hắn đang tồn tại một người thứ hai, luôn muốn bên cạnh hắn, chăm lo cho hắn. Chỉ có hắn là đang cố chối bỏ mọi việc.

Sáng nay hắn đọc tin tức trên báo an ninh. Hắn hay rằng cảnh sát đã bắt được một kẻ bị tâm thần chuyên giết trẻ vị thành niên. Hắn mừng thầm, phải chăng kẻ lạ mặt mà hắn nhìn thấy chính là kẻ này. Nếu tóm được gã này thì hắn sẽ không bao giờ phải chứng kiến cái chết man rợ đó nữa.

Điện thoại của hắn reo. Là Uyên gọi đến cho hắn, cô hẹn hắn đến một quán cafe ăn trưa. Hắn gặp cô hàng ngày như một phần quen thuộc trong cuộc sống, có khi không gặp Uyên hắn lại thấy bồn chồn.

Từ xa hắn đã thấy Uyên vẫy tay mỉm cười với hắn qua lớp kính. Hắn đưa một tay lên ra hiệu đã nhìn thấy. Nửa tháng không phải là thời gian dài nhưng cũng không quá ngắn để quen dần với một người. Hắn ngồi ăn trước mặt Uyên hết sức tự nhiên, đã rất lâu hắn chưa bao giờ thoải mái với ai.

Uyên khoe với hắn những bức ảnh mới chụp hôm nay. Hắn buông đũa cầm mấy tấm ảnh xem, vừa xem vừa nghe Uyên mô tả về hoạt động của nhân vật trong ảnh. Cửa quán cafe mở. Một đôi tomboy bước vào, hắn nghe thấy cái giọng nói quen thuộc từ một cô gái. Hắn trộm quay lại nhìn, giật mình hắn quay vô trong, lấy mấy bức ảnh che đi gương mặt. Đôi tai hắn căng lên nghe ngóng đôi tình nhân đó nói gì. Cô gái mà hắn nhìn thấy là cô gái nửa tháng trước đã cặp kè với " gã " xấu số thứ 2.

_ Mỹ sao vậy ? Có nghe em nói không ?

_ Vẫn đang nghe đây ! À mà thôi, giờ tôi đi làm việc, em cũng thế. Bye.

Hắn đứng dậy, đội cái mũ chếch đi che nửa mặt, khoác cái túi lên vai hắn bước nhanh ra khỏi quán.

Lại một đêm tĩnh mịch hắn săn đón " gã " tomboy trong quán chiều nay. Nhà của " gã " này nằm trong hẻm tối, ánh sáng ít , thật khó để chụp ảnh nét. Nhiều chuột ở mấy cái thùng rác xung quanh làm hắn ghê tởm.

" Gã " đã đến, " gã " đang tung tăng huýt sao vắt cái ba lô ra đằng sau. Hắn lựa những bước đi trông lãng tử nhất để chụp. Hắn chắc mẩm rằng đêm nay, " gã " này sẽ không xấu số như 2 " gã " trước. Chợt hắn va phải một khúc cây , " gã " quay lại nhìn, nhưng thật may " gã " không thấy hắn vì đèn đường hơi tối. Bực, hắn không thể tin vào mắt mình, kẻ bịt mặt, trùm áo khoác đen đang xuất hiện, chụp lấy tóc " gã " . Bóng con dao lóe lên, một vạch máu văng lên từ cần cổ của " gã ". Rồi liên tiếp, liên tiếp, phụp phụp, nhiều nhát dao chí mạng xuyên vào tim " gã ".

" Gã " nằm bất động ở đó, đôi mắt mở to, cái miệng há hốc. " Gã " đã chết thật rồi. Kẻ bịt mặt cũng đã bỏ đi. Còn hắn, tim hắn như rụng rời, hắn toan bỏ chạy, nước mắt hắn ứa ra, máu của " gã " đang chảy lênh láng dưới chân hắn. Tay hắn run run nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến ra sao, hắn lại bước đến cái xác của " gã ". Tách tách, hắn đã làm xong công việc, hắn bỏ chạy thục mạng.

Từ bên ngoài con hẻm, kẻ bịt mặt đã vô tình rơi vào ống kính của một thợ săn ảnh đang săn lùng " gã " xấu số thứ 3 này.

Kẻ bịt mặt sẽ bị lột trần ra ánh sáng, hắn không thể biết việc đó, chỉ có người đã chụp được kẻ bịt mặt mới quyết định số phận của kẻ bịt mặt.

Hắn về căn phòng tối của mình, đôi mắt thất thần, đôi giầy của hắn dính đầy máu của " gã " xấu số thứ 3. Hắn nhìn thấy những vệt máu bết trên sàn nhà, hắn hoảng sợ, hắn ngã ngửa ra đất. Hắn lắp bắp cái gì đó trong miệng. Hắn rút cái máy ảnh trong túi áo ra, tay hắn run lên bần bật, hắn toan ném cái máy ảnh đi. Nhưng....hắn đã không làm thế, một thứ gì khác thôi thúc hắn đi rửa những tấm ảnh đó. Hắn thoáng cười mỉm khi những bức ảnh được hoàn thành, rồi như trúng tà, hắn lắc đầu thật mạnh , hắn đánh rơi cả cái kẹp lẫn ảnh xuống đất. Hắn khuỵu xuống đầy mệt mỏi, hắn cố bò lên cái giường. Hắn ngất đi trong nỗi hoang mang bí ẩn.

Tạp chí hôm nay đăng tải một tin vô cùng nóng sốt, một xác chết tuổi vị thành niên được tìm trong con hẻm, nhiều nhát đâm chí mạng và một vết cắt sâu nơi cần cổ. Xác chết còn bị rỉa bởi chuột bọ xung quanh. Hơn thế nữa, có người đã chụp được bức ảnh của kẻ sát nhân.

Hắn đánh rơi tờ báo ngay trước mặt Uyên, người trong ảnh chính là kẻ bịt mặt mà hắn vẫn thấy, hắn buồn nôn khi thấy kẻ đó. Mặt hắn tái mét, hắn im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng răng hắn cựa vào nhau ken két. Hắn đang hối hận ? đang hoảng sợ ? vì hắn đã không ngăn kẻ sát nhân đó giết người vô tội.

Từng ngón tay của hắn không ngừng bấm vào nhau, run lên từng hồi, cốc cafe trên tay hắn chỉ trực đổ tung tóe. Uyên nắm vào bàn tay hắn.

_ Mỹ sao thế ? Có mệt hay không mà run vậy ?

_ Thôi Mỹ phải đi đây. Em ở lại nhé !

Hắn vội vã đi. Hắn vẫn như thế. Mặc dù Uyên đang định khoe với hắn rằng chính cô là người đã chụp được ảnh của kẻ sát nhân trong con hẻm, nhưng khi hắn đang vội thì chẳng ai làm hắn nghe lọt tai điều gì. Cô cũng đã quen với tác phong đó của hắn.

Nửa tiếng sau, Uyên rời khỏi quán, cô bỗng nhớ ra mình đã để quên chiếc máy ảnh cũ ở nhà hắn. Hắn hứa sẽ sửa nó cho cô. Uyên gọi điện cho hắn để thông báo trước rằng cô sẽ đến lấy máy nhưng đầu dây bên hắn bận suốt. Cô không gọi nữa, thẳng tiến về nhà hắn vì cô có chìa khóa nhà.

Mở cửa nhà, cô nhìn quanh chỗ phòng tối, không có chiếc máy ảnh của cô ở đó, mở 1 cái ngăn kéo ra, cô thấy chiếc máy của mình trong đó. Vui vẻ cầm chiếc máy lên nhưng cô phát hiện một sấp ảnh bên dưới cái máy. Nhìn vào những bức ảnh, mặt Uyên tái mét đi. Cô lật nhanh toàn bộ sấp ảnh.

_ " Tại sao Mỹ lại có những bức ảnh này. Chẳng lẽ Mỹ đã chứng kiến toàn bộ sự việc ? "

Uyên vội bỏ đi, cô liếc vội qua và giật mình quay lại. Hắn đã bỏ quên cái túi đựng đồ nghề mọi khi hắn vẫn đeo. Cô chạy tới cầm cái túi theo, định sẽ mang đến cho hắn. Uyên xách cái túi lên và cô nhíu mày.

_ " Tại sao cái túi lại nhẹ như vậy ? "

Uyên đặt chiếc túi xuống, tò mò cô mở ra để coi hắn đựng gì trong đó. Lúc banh chiếc túi ra cũng là lúc mắt Uyên nhòe đi. Cô không tin vào những gì cô thấy. Cô kìm lại hàng nước mắt. Kéo miệng túi lại đặt vào góc tường cẩn thận.

Uyên đứng lên mở hết các ngăn kéo trong cái bàn của hắn, cô tìm cẩn thận mọi thứ và cuối cùng cũng tìm được cái cần tìm. Cô lấy một trong số đó giấu đi. Uyên sắp xếp lại mọi thứ cẩn thận. Cô khóa cửa ra về.

Vài ngày sau hắn nhận được một mẩu giấy dán trước cửa nhà mình.

" Đừng để mọi việc không thể cứu vãn. Hãy thành thật "

Hắt giật mẩu giấy xuống, hắn cau mặt lại khó chịu. Uyên ngó sang hắn hỏi.

_ Gì vậy Mỹ ? Đưa em coi nào !

_ Có gì mà coi !

Hắn vò nát tờ giấy quẳng vào thùng rác. Rõ ràng hắn không thể giấu nỗi sợ hãi mặc dù hắn đang tức giận.

Cứ thế 3 ngày một lần, hắn lại nhận một mẩu giấy với nội dung tương tự. Hắn gần như phát điên với kẻ đang làm chuyện này. Và hắn quyết tìm ra sự thật.

Ngày hôm đó hắn buồn, hắn cùng Uyên đi uống rượu ở một quán bar. Khoảng nửa đêm, một vài đôi tomboy đến quán này. Một đôi trong số họ va phải Uyên. Uyên quay lại nhìn cô gái va phải mình. Cô hơi ngỡ ngàng, rồi cô nhanh chóng nhận ra gương mặt này,cô hé tấm ảnh trong túi áo của mình nhìn kỹ 1 lần nữa. Hắn bực tức vì có người va vào Uyên. Hắn đứng dậy ngó sang, đôi mắt hắn trầm xuống khi nhìn vào cô gái đó, hắn thoáng liếc " gã " tomboy đi cùng cô ả.

Cô ả đó chẳng ai xa lạ, vẫn là cô gái yêu toàn phải những kẻ xấu số, hay có thể nói cô gái này đem vận đen cho những " gã " đó.

Uyên quay sang nhìn hắn. Mặt cô biến sắc. Hắn đã ngà ngà say, đôi mắt lờ đờ, hắn chuếnh choáng bước xuống ghế, rút ví trả tiền. Hắn đành dựa vào Uyên để lê về nhà, vừa đi hắn vừa hát thật vô tư. Giá mà cuộc sống của hắn cũng vô tư như lúc hắn say.

Sau cơn say tối qua hắn lại tiếp tục công việc của hắn. Hắn nhắm sẽ săn ảnh của " gã " tối qua tại quán bar. Hắn xác định chắc hẳn sẽ gặp kẻ bịt mặt tối nay. Và hắn hứa với lòng hắn sẽ vạch trần kẻ bịt mặt. Hắn sẽ ngăn cản , hắn không muốn nhìn thấy ai chết trước mặt hắn nữa.

Đúng như dự đoán của hắn, chỉ sau vài bô ảnh hắn đã thấy kẻ bịt mặt xuất hiện, kẻ bịt mặt chụp lấy cổ của " gã " xấu số thứ 4, bóp chặt khiến " gã " không thể kêu được. Hắn xuất hiện, hắn thọp lấy cổ của kẻ bịt mặt, hắn cố kéo kẻ bịt mặt ra khỏi " gã " kia. Nhưng kẻ bịt mặt như một sức mạnh vô hình, quay lại thọp lấy cổ hắn khiến hắn sặc sụa. Trong lúc đó, hắn chỉ nghe thấy " gã " kia nói đứt quãng.

_ Đồ....đồ.....ọe....ọe.....biến......thái.

Kẻ bịt mặt đẩy mạnh hắn khiến hắn ngã nhào. Con dao găm vung lên cao, chớp mắt một cái máu vung vãi trên mắt, trên môi, trên cổ hắn. Hắn nhìn kẻ bịt mặt buông tay khỏi cần cổ của " gã ". " Gã " đổ xuống như một khúc cây. Máu lênh láng xung quanh hắn, tay hắn dính đầy máu của " gã ", áo hắn đỏ nhoét màu máu tươi. Hắn điên loạn, hắn vùng dậy kéo cái khăn của kẻ bịt mặt xuống. Chiếc khăn bịt mặt rơi ra, hắn té ngửa ra đằng sau, đôi mắt hắn mở căng, hắn không thể tin nổi cái hắn đang nhìn thấy.

_ Không thể như thế ! Không thể như thế ! Không phải tôi ! Không phải tôi ! Lột mặt nạ của mày xuống, mày không được mang gương mặt của tao, không được !

Hắn gào lên, hắn nhảy bổ vào kẻ bịt mặt nhưng hắn đã ngã, hắn ngã vào làn không khí hư vô. Không một kẻ bịt mặt nào quanh hắn, không một bóng dáng tẩu thoát. Chỉ có hắn, máu và " gã " xấu số thứ 4. Đôi mắt hắn đỏ sọc lên, hắn thở hồng hộc, hắn căm phẫn. Hắn bỏ chạy để trốn chạy thực tại.

Hắn về nhà của hắn, quăng mọi thứ vào góc tường, hắn bật đèn lên, hắn chạy vào bồn rửa mặt, kỳ cọ, chùi sạch , chùi bằng hết vết máu trên người hắn, tẩy sạch mùi máu tanh tưởi trên cơ thể hắn. Hắn miết mạnh đôi bàn tay vào nhau trong điên loạn.

_ Đừng chùi nữa. Không thể chùi sạch được đâu !

_ Ai ?

Hắn giật mình hét lên, gương mặt cau có của hắn giãn ra khi hắn thấy Uyên.

_ Tại sao Mỹ phải làm thế ? Tại sao vậy ?

Hắn ngừng chà miết đôi tay, hắn cúi mặt lắp bắp.

_ Tôi.....tôi.....tôi đã làm gì ? Tôi chẳng làm gì cả.

Uyên bước đến kéo hắn ra, cô ôm chặt lấy hắn, ôm lấy cái cơ thể vấy máu của hắn.

_ Ngừng lại đi ! Em xin Mỹ, đã quá nhiều người chết rồi. Em không muốn nhìn người em yêu nhất lún sâu vào tội lỗi.

Hắn đang khóc, nước mắt hắn đang trào ra từ khóe mi thâm quầng. Những lời âu yếm ân cần của Uyên làm hắn , chính hắn đã quay lại, không phải kẻ bịt mặt máu lạnh kia. Hắn đang sợ, hắn thấy ghê sợ con người trong hắn, sợ những việc hắn đã làm.

Hắn khóc lóc trong vòng tay của Uyên, chỉ một lúc như thế. Một luồng gió lạnh chạy qua hắn, hắn chùi nước mắt, hắn mỉm cười, hắn dỗ ngọt Uyên.

_ Mỹ sẽ đầu thú. Em đừng lo. Tất cả sẽ chấm dứt từ đây.

Hắn lau nước mắt Uyên, tối nay hắn say trong giấc mộng vàng để ngày mai thức giấc hắn không có gì để hối hận.

Sáng sớm, Uyên thức dậy, cô không thấy hắn, chỉ còn mình cô trên chiếc giường trống trải. Hắn đã đi đâu. Cô hoang mang, cô nhìn quanh. Uyên vội bật dậy mặc quần áo khi cô nhìn thấy con dao găm vào bức ảnh có hình Tiểu Đồng và hắn.

Vừa đuổi theo hắn cô vừa nức nở cầu chúa hắn sẽ không làm điều gì dại dột nữa.

Uyên chạy đến nhà Tiểu Đồng. Cô biết chắc hắn sẽ đến đó.

Đúng như Uyên nghĩ. Hắn đang đứng đó. Hắn theo dõi Tiểu Đồng đang chuẩn bị đi dự đám tang người tình của cô ả. Hắn cất tiếng gọi giật lại.

_ Thật khá khen cho cô. Nếu tôi chết cô có trịnh trọng đi dự đám tang của tôi không ?

Tiểu Đồng giật mình quay lại.

_ Là anh à ! Anh làm gì ở đây ?

_ Tôi đến để trả hết nỗi đau cho cô.

Mặt hắn lạnh lùng đầy sát khí, hắn tiến lại một gần hơn, Tiểu Đồng lùi lại phía sau hắn lại càng tiếng gần hơn. Hắn rút con dao găm ra khỏi bao.

_ Anh định làm gì tôi ? Đừng lại gần tôi, tôi sẽ kêu lên đấy.

_ Cô là thứ đàn bà rác rưởi. Chết một ngàn lần cũng không đủ. Tôi phải trả lại cô những gì mà tôi chịu đựng bao năm qua.

_ Đừng ! - tiếng Uyên hét lớn.

Cô lao nhanh đến chắn trước mặt hắn, đỡ nhát dao cho Tiểu Đồng, hắn vội khựng lại, nhát dao xoẹt qua bụng Uyên. Máu rớm ra từ vết thương vấy trên con dao, hắn bừng tình, hắn đánh rơi con dao xuống đất vội đỡ Uyên. Mắt hắn nhòe đi. Tai hắn ù lên. Hắn bế Uyên chạy đến bệnh viện. Cô ả Tiểu Đồng hoảng loạn gọi điện cho cảnh sát.

Chỉ vài giờ sau, cảnh sát ập đến còng tay hắn, những cuộc tra hỏi đối với kẻ bị tâm thần, hắn được đối xử thế. Hỏi gì hắn cũng không nói, hắn chỉ cười và nghĩ về một người,tai hắn cứ văng vẳng lời Uyên nói.

_ " Em là hiện tại và tương lai của anh. Đừng thù hận nữa, quá khứ chỉ là quá khứ thôi ".

Giờ thì hắn hiểu ra điều thiêng liêng nhất với hắn, hắn đã bước một bước sai, đánh mất hiện tại của mình. Nhưng hắn không buồn vì hắn biết, bên ngoài nơi tăm tối này có thiên thần trong bộ đồ trắng vẫn yêu hắn đến phút cuối cùng.

Nguồn : asianlabrys.com

Blogger
Facebook - Comments

No comments...Leave one now

Powered by Blogger.