Truyện les - Thế Là Ta Yêu Nhau Chương 15 (Complete) - Tác giả: WinterLove

Leave A Comment ,

Đúng như Thy nói, Thy không đến thăm Vicky cũng không gọi điện. Hôm nay là ngày cuối cùng cô còn ở đây, cô muốn đến tìm gặp Thy vì cô muốn biết chuyện gì đã xảy ra, cô không tin là Thy lại tàn nhẫn với mình như vậy. Có lẽ điều gì đó mà Thy đang giữ trong lòng. Ba mẹ Vicky đưa cô đến nhà Thy để từ giã, đợi lúc mọi người đang nói chuyện với nhau, Vicky lén lấy chìa khóa của ba mình treo ngay đầu tủ rồi bỏ đi.
Cô lái xe đến chổ làm của Thy. Cô đi vào gặp Amy, không đợi Vicky hỏi, Amy chỉ vào trong. Vicky mĩm cười cám ơn rồi đi vào trong. Cô không muốn gõ cửa vì muốn làm cho Thy ngạc nhiên. Vừa đẩy cửa vào thì Vicky chết trân. Thy và Tiên đang chụm đầu vào nhau nói gì đó rất vui vẻ. Nghe tiếng cửa và hai người quay lại nhìn. Thấy Vicky, Thy bấu chặt tay mình lại nếu không cô sẽ chạy lại ôm Vicky mất. Vicky cũng bình tĩnh, mĩm cười chào Tiên, Tiên quay sang hun vào má Thy nói
- Tiên ra trước, Thy nói chuyện với Vicky đi

Vicky muốn ai đó đánh mình một cái thật mạnh để cho cô biết rằng cô không phải đang nằm mơ. Thy đứng nhìn Vicky, cô bé xanh xao quá, Thy nghe lòng thật buồn.

- Em đến đây làm gì? Thy đã nói với em rồi mà, Thy rất bận, em nên quay về với ba mẹ em đi.

Vicky đi lại gần bên Thy, nhìn thẳng vào mắt Thy cô hỏi

- Có chuyện gì phải không? Tại sao phải đối xử với em như vậy? Tai nạn kia không đau bằng nỗi đau Thy mang đến cho em
Thy không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Vicky, cô quay lưng lại

- Em về đi, đừng làm phiền Thy

Vicky cười đau đớn

- Thì ra em đang làm phiền Thy, Thy có phải đang đùa giỡn với tình cảm của em không? Nếu thật sự yêu mến Tiên thì ngay lúc đầu đừng có đem em ra đùa giỡn như vậy.

Thy quay lại giận dữ

- Em im đi, và đi khỏi nơi đây, đúng là Thy lợi dụng em, coi như là Thy có lỗi đi. Bây giờ Thy trả lại cho em sự bình yên đó.

Vicky lấy tay gạt nước mắt, cô nhìn Thy, cái nhìn câm giận lẫn đau đớn.

- Nếu Thy nghĩ Thy trả lại được cho em sự bình yên thì Thy đã sai rồi. Cái Thy trả lại cho em là một trái tim với hàng ngàn mũi tên đâm vào đó. Cái Thy trả cho em là sự hận thù mà em phải mang theo cả cuộc đời. Và cái Thy trả cho em là một bài học mà em cần phải nhắc nhở mình mõi ngày về một con người. Thy trả cho em những thứ đó, vậy em cũng trả lại cho Thy. Em trả cho Thy những ngày tháng hạnh phúc mà Thy đã cho em, em trả cho Thy những đoạn đường mà chúng ta đã trãi qua. Chỉ một thứ xin Thy hãy giữ lại, đó là tình yêu của em. Em không đòi lại đâu, Thy giữ và hãy suy nghĩ những gì những gì Thy đã làm cho em hôm nay.

Vicky nói xong cô bước đi, cô nghe trong lòng trống rỗng. Nhưng Vicky không biết khi cô vừa đi khỏi thì có một người cắn chặt đôi hàm răng của mình để đừng cho Vicky nghe tiếng khóc của cô, đôi vai cô run lên và nước mắt chảy dài. Tiên đứng ở ngoài nghe hết, cô chạy theo Vicky

- Vicky, đứng lại một chút

Vicky vẫn bỏ đi, Tiên chạy lại kéo tay Vicky

- Đợi một chút, Tiên có chuyện muốn nói với Vicky

Vicky đứng lại

- Muốn gì thì nói đi

Tiên nghĩ Vicky đừng có trách Thy, tình cảm mà, nếu được thì đến nhau, không thì thôi. Những lời nói lúc nãy của Vicky sẽ làm Thy khó xử, Tiên mong Vicky cũng đừng làm phiền Thy nữa.


Vicky cười khẫy

- Tiên nói đủ chưa, đủ rồi thì Vicky cũng mong Tiên hãy để Vicky yên, Vicky rất cảm kích vì Tiên đã cứu Vicky, nhưng không có nghĩa những chuyện Thy làm là đúng. Tiên làm gì thì là chuyện của Tiên, nhưng Thy không được làm như vậy với Vicky. Còn chuyện Vicky có làm Thy khó xử hay không cũng không cần Tiên phải nói. Vicky có thể trả ơn Tiên bằng nhiều cách, nhưng cách mà hai người làm thật là bẩn thỉu.

Nói rồi Vicky bỏ đi một nước. Tiên không biết nói gì luôn. Vì những gì Vicky nói không phải là sai, Tiên thở dài. Đúng là tình yêu, nó như cái roller coaster, lúc lên lúc xuống. Tiên quay lại phòng làm việc của Thy. Tiên không thấy Thy đâu hết, cô gọi điện thoại cũng không được. Tiên bắt đầu thấy lo. Hy vọng mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp hơn.

Vicky lái xe về lại nhà Thy. Ba mẹ cô rất lo lắng, thấy Vicky về nhà, họ thở phào nhẹ nhõm.

- Con đi đâu sao không nói, biết là ba mẹ lo lắng cho con lắm không?
- Con xin lỗi ba mẹ

Cô quay nhìn ba mẹ Thy nói

- Cảm ơn hai bác đã giúp đỡ cho con thời gian qua

Bà Phương đi lại ôm cô, bà nói nhỏ

- Xin lỗi con, con gái, hãy sống cho thật tốt nhe

Vicky mím chặt môi để nước mắt đừng chảy, cô mĩm cười cho mọi người an tâm

- Dạ con sẽ nghe lời bác

Khả My chạy lại ôm cô

- Chị Vicky mai mốt nhớ về thăm Khả My nha

Vicky nhấc bổng cô bé lên và hôn vào má Khả My

- Khả My ngoan lắm, mai mốt chị Vicky sẽ về thăm Khả My mà

Thả Khả My xuống, Vicky nhìn Chiêu Vân. Chiêu Vân ôm Vicky

- Cố gắng lên em nhé, mọi thứ sẽ tốt thôi, tin chị đi



Vicky gật đầu. Sau khi chào mọi người xong, Vicky nhìn lại một lần nữa rồi cô mĩm cười bước vào xe. Nơi đây sẽ là một kỷ niệm, chỉ là kỷ niệm mà thôi. Vì tương lai của cô không thuộc về nơi này.

Những ngày đầu, mẹ Vicky thấy con mình cứ nhìn ra cửa sổ và khóc hoài, bà cũng không biết mình làm vậy có đúng không. Bà biết Thy không đến tìm Vicky vì Thy đã nói với bà Thy sẽ để Vicky yên. Nhưng khi nhìn thấy con đau khổ như thế này, bà biết rằng mình đã sai. Bà đi đến phía sau lưng Vicky, vuốt tóc con, bà nói

- Con đừng khóc nữa, con làm mẹ khổ sở lắm con biết không?

Vicky vừa khóc vừa nói

- Con xin lỗi mẹ, nhưng con không cầm được nước mắt của mình. Mẹ biết con yêu Thy lắm không? Nhưng Thy không yêu con nữa. Thy thật tàn nhẩn với con, con đã làm gì sai?

Bà lắc đầu

- Con không có sai mà là mẹ sai, mẹ đã sai rồi khi chia cắt con và Thy
- Không phải đâu, tính Thy không dễ dàng bị khuất phục như vậy nếu Thy yêu con. Thy sẽ tranh đấu cho tình yêu của Thy, nhưng Thy không còn yêu con nữa mẹ à.

Vicky lau nước mắt rồi nói tiếp

- Con xin lỗi mẹ, con sẽ không như vậy nữa đâu. Con sẽ cố gắng sống, sẽ không khóc và làm mẹ buồn nữa.

Bà mĩm cười vui mừng

- Vậy mới ngoan, vậy mới là Vicky của mẹ

Mẹ ra khỏi phòng rồi, Vicky đem quyển nhật ký của mình ra viết. Đây là lần cuối cùng cô sẽ viết nhật ký. Cô sẽ đễ quá khư trôi đi, trôi thật xa.

Và cuộc sống của Vicky có thể sẽ tốt hơn thật sự nếu như Thục Di không gọi cho cô. Thấy số phone lạ nhưng Vicky cũng bắt và không ngờ đó lại là Thục Di vì cô nghe tiếng nói của Hiền. Vicky ngạc nhiên không hiểu sao Thục Di có số phone mới của Vicky, vì ba mẹ cô đã thay số mới cho cô

- Hello
- Hi Vicky
- Chào chị Thục Di và Hiền, hai chị khỏe không?



- Hai chị khỏe lắm, còn em?

- Em cũng rất khỏe, cảm ơn chị, chị đợi em một chút nhé

Thục Di nghe tiếng sột soạt gì đó rồi lại nghe giọng của Vicky

- Lâu rồi không có nói chuyện với chị, chị gọi em có chuyện gì không vậy?

- Chắc có lẽ em ngạc nhiên lắm phải không vì chị có số phone mới của em. Nhưng có chuyện này khẩn cấp lắm nên chị muốn cho em biết.


- Chuyện gì vậy chị?

- Thy có chuyện rồi em biết không?

Vicky nghe đến Thy, cô mất bình tĩnh

- Thy làm sao vậy?

- Bây giờ nói điện thoại không tiện, em xin phép ba mẹ đi xa vài ngày được không?

Vicky nói không suy nghĩ

- Dạ được

- Vậy 10 phút nữa chị sẽ đến đón em, bye em

- Okay, bye chị

Vicky lấy giỏ xếp một ít quần áo bỏ vào đó, rồi cô ra nói chuyện với ba mẹ mình. Họ đồng ý cho Vicky đ vì nghĩ rằng Vicky cần đi chơi với bạn bè cho khuây khỏa. Vì từ khi Vicky trở về, cô cũng ít gặp lại những người bạn cũ của mình.
Đúng như Thục Di nói, 15 phút sau có chiếc xe đậu trước cửa nhà cô. Vicky chào ba mẹ
rồi đi. Hiền là người lái xe, còn băng ghế sau thì có Thục Di, Vicky chui vô ngồi chung
với Thục Di. Vì Vicky biết sign language nên cô không cần Hiền phải dịch cho mình.

- Chúng ta đi đâu vậy?

Thục Di ra dấu

- Chúng ta đi tìm Thy

- Thy ở đâu? Thy làm sao rồi?

- Thy bị người ta bắt rồi
Vicky nhíu mày

- làm sao chị biết? Ai nói cho chị biết vậy?

- Có người nói, chúng ta cũng gần đến rồi, em đừng quá lo lắng.

Vicky không thấy lo lắng như cô tưởng, hình như có điều gì đó không ổn chút nào. Nhưng Vicky cũng không hỏi nữa. Cô muốn coi chuyện gì xãy ra. Thục Di đưa Vicky đến một nơi thật xa lạ, cách nhà Vicky cỡ 2 tiếng đồng hồ, vậy cũng không xa Thy lắm. Xe đi vào trong một đường núi, Vicky hỏi Thục Di

- Thy bị bắt ở đây sao?

Thục Di gật đầu, chạy được một đoạn khá dài, họ cho xe tấp vào bên lề. Thục Di, Vicky và Hiền đi ra. Cả ba đi bộ được một lúc thì Thục Di dừng lại, Vicky quay sang hỏi

- Sao không thấy ai hết vậy chị Thục Di, chổ này chỉ là đồi núi thôi mà. Không thấy ai hết

Thục Di nhìn Vicky mĩm cười rồi lên tiếng nói

- Đúng rồi, nếu có người thì nói làm gì

Vicky sững sốt, Thục Di đâu có bị câm, từ trước đến giờ là do em bị gạt, tại sao chị phải làm như vậy

Thục Di nhìn Vicky, cái nhìn thù hận

- Tại sao hả? Cái này nếu có Thy ở đây để trả lời thì sẽ hay hơn. Nhưng mà chưa chắc Thy trả lời được nữa. Em nên cảm ơn Thy đi, cảm ơn Thy đã tạo ra như vậy. Tôi không muốn giết em đâu, nhưng tôi đã nói rồi, tôi sẽ làm cho Thy hối hận, và cuộc sống của Thy sẽ không được yên ổn.

- Nhưng chuyện của chị và Thy thì dính dáng gì đến em. Chị không biết Thy đã bỏ em rồi sao? Vậy chị cần gì ở nơi em.

Thục Di lắc đầu

- Em sai rồi, người mà Thy yêu vẫn là em, tôi biết điều đó. Thy chưa bao giờ quan tâm một người nào nhiều như vậy, kể cả Nhã Tịnh.

Vicky xua tay




- Không đời nào đâu. Chị hãy đưa em về lại đi, chuyện của chị và chị Thy hai người cứ giải quyết đi.

Thục Di giơ khẩu súng lên nhấm thẳng vào Vicky

- Đã trễ rồi Vicky, mọi thứ đã hết rồi.

Vicky biết mình có nói gì nữa cũng không thay đổi được quyết định của Thục Di, bèn hỏi

- Trước khi chết, chị có thể cho em biết lý do vì sao chị hận Thy như vậy không?

Thục Di nhìn Vicky rồi nói

- Ngày xưa chúng tôi từng học chung với nhau. Lúc đó Thy và Chiêu Vân đang quen nhau. Tôi yêu Thy nhưng không dám nói vì tôi biết mình không với tới được. Họ xứng đôi quá, họ giàu có. Còn tôi chỉ là một con bé xấu xí, quê mùa, chân ướt chân ráo mới đến Mỹ mà thôi. Tôi không đòi hỏi gì cả, chỉ nghĩ mỗi ngày đến trường được gặp và nhìn thấy Thy. Nhưng rồi họ chia tay, tôi thấy mừng. Vì tưởng mình sẽ có cơ hội. Khi chúng tôi bước vào đại học, biết Thy vô trường đó học nên tôi cũng cố gắng xin vô trường đó, và tôi cũng được nhận. Tôi đã thay đổi chính mình, tôi bắt đầu ăn diện và biết chăm chút cho bản thân mình hơn. Nhưng rồi một lần nữa tôi mất Thy. Thy quen với rất nhiều người sau đó và rồi đến Nhã Tịnh. Nhưng những người kia Thy chỉ quen cho vui. Sau mối tình của Chiêu vân thì người Thy yêu thật sự chính là Nhã Tịnh. Tôi căm ghét họ, nhưng tôi cũng cám ơn Nhã Tịnh vì Nhã Tịnh mà tôi được gần gũi với Thy. Tôi và Nhã Tịnh là bạn của nhau. Chúng tôi đi ăn, và đi chơi chung. Thy ít khi ngó ngàng đến tôi vì trong mắt Thy chỉ có Nhã Tịnh mà thôi.

Thục Di nói trong nước mắt

- Nhưng tôi không nói gì, tôi chỉ đem tình cảm của mình tâm sự với quyển lưu bút mà thôi. Tới sinh nhật của Nhã Tịnh, Nhã Tịnh đã ăn cắp quyển nhật kí của tôi, chính cô ta đã đưa cho Thy và Thy đã đem nó ra trước mặt nhiều người để biến nó thành trò cười. Tôi không thể quen được ngày đó. Tôi đã nhất quyết trả thù họ, không để cho họ sống yên.

Vicky nghe bàng hoàng, sao có những con người vì thù hận mà mất cả lý trí như vậy, chuyện đó cũng không lớn lao để có thể giết chết một mạng người.

- Chính chị giết Nhã Tịnh có đúng không?

Thục Di cười khẫy




- Đúng đó, rồi sao? Chính tôi đã dụ Nhã Tịnh ra khỏi nhà, và giết nó đi, nó đáng được như vậy. Chính nó đã cướp người tôi yêu và đem tôi ra làm trò cười.

- Nhưng đó là một mạng người, tại sao chị làm vậy?

Thục Di trừng mắt nhìn Vicky

- Tại sao hả? Tại họ đáng được như vậy, tôi thật sự không có muốn giết em, vì em không có lỗi gì cả, cái lỗi lớn nhất của em là yêu Thy. Nhưng tôi không thể để cho em sống, tôi không thể để cho hạnh phúc của Thy tồn tại trên đời này.

Vicky nghe rùng mình, cô không biết làm gì khác, Thục Di giơ cao khẩu súng và đếm

- 1 …..2…….

- Dừng tay lại

Là Thy, Vicky mừng rỡ, Vicky biết là Thy sẽ đến mà, Vicky tin điều đó. Thục DI nhìn thấy Thy bèn chụp Vicky lại

- Tại sao phải dừng tay, tại sao?

Thy sợ Thục Di sẽ nổ súng, nên nhỏ nhẹ

- Có gì từ từ nói chuyện, Thục Di dừng có làm như vậy, nghe lời Thy đi

Thục Di lắc đầu

- Không, Thục Di không có cho ai ở bên Thy hết, Thục Di không có được Thy, không ai có quyền có Thục Di hết, tại sao từ trước đến giờ, Thy không bao giờ biết đến Thục Di cả, tại sao?

Thy tìm lời lẽ để nói, vì cô sợ nói sai Vicky sẻ chết, với lại Thy biết Thục Di không bình thường. Nên cô muốn dùng lời lẽ thật khác để nói chuyện với Thục Di.

- Không có đâu, Thy thấy Thục Di chứ, Thục Di là bạn tốt của Thy mà, có đúng không? Thy chỉ muốn Thục Di dừng lầm lạc nữa. Thục Di có thể làm lại từ đầu, Thy chỉ quan tâm Thục Di bị gì thôi. Nghe lời Thy đi.

Thục Di la lên

- Không, không đúng. Thy chỉ lo cho Vicky, Thy sợ Thục Di sẽ giết Vicky.

Thy từ từ đi lại phía Thục Di. Cô nói chuyện để Thục Di không chú ý

- Không có, Thy lo cho Thục Di thôi. Ngoan, nghe lời Thy đi.
Thục Di nhíu mày, đầu cho nghe đau buốt, rồi Thục Di như tỉnh lại

- Bây giờ không còn cách khác nữa. Chúng ta dều phải chết thôi. Thy giỏi lắm, trong vòng mấy tháng có thể phá sụp gia tài của Thục Di.

Thy biết Thục Di đã bình thường lại. Thục Di bây giờ giống như hai con người ngự trị. Lúc dại dại, nhưng lúc lại rất tỉnh táo.

- Chính Thy đã làm cho giá stock đi lên để Thục Di mua vào, rồi Thy lạ làm cho nó hạ xuống, Thy thật độc ác

- Không, người độc ác chính là Thục Di, chính Thục Di đã giết chết Nhã Tịnh, mặc dù chuyện xãy ra không phải lỗi của Nhã Tịnh. Người lấy quyển nhật ký của Thục Di chính là Đan Phượng, người đem ra cho mọi người đọc cũng chính la Đan Phượng. Không có dính dáng gì đến Thy và Nhã Tịnh cả vì lúc đó Thy và Nhã Tịnh đang ở sau hè.

Thục Di lắc đầu

- Không đúng, không đúng, là lỗi của hai người, chính là hai người

Thấy Thy đang ở gần mình, Thục Di la lên

- Đứng lại, Thy còn bước tới nữa, Thục Di sẽ giết chết Vicky ngay

Thy đứng lại không dám đi nữa. Lúc đó Hiền đi lại, đang dẫn theo Tiên. Người Tiên bị đánh đầy thương tích. Thy bàng hoàng

- Tiên…

Thục Di cười thật to

- Đó, Thy chọn đi, bây giờ Thy muốn ai chết, Thục Di sẽ tha cho một người..

Tiên nhìn Thy rồi nhìn Vicky.

- Thy cứu Vicky đi, lẹ lên

Vicky la lên

- Tiên….

Thy nắm chặt tay mình, nhìn Thục Di giận dữ



- Thục Di chơi đã chưa, tại sao Thục Di phải làm như vậy. Thy đã nói rồi, chuyện đó không phải là lỗi của Thy và Nhã Tịnh. Thục Di đã giết chết Nhã Tịnh rồi, Thục Di còn muốn giết bao nhiêu người nữa?

- Những ai ở gần Thy đều phải chết hết.

Thy rút trong người ra con dao nhỏ

- Vậy nếu Thy chính là nguyên nhân thì Thy sống trên đời này làm gì, Thục Di hãy thả họ ra đi, Thy sẽ tự kết liễu mình vậy.

Không hẹn mà cã Tiên và Vicky gào to

- Thy, đừng….

Thục Di gật đầu

- Đúng Thy mới chính là nguyên nhân. Thy mới đáng chết, nhưng bây giờ cho Thy chết thì dễ dàng cho Thy quá, chơi như vầy vui hơn. Thy không biết Thục Di rất thích chơi những trò mạo hiểm sao? Thy thật là dễ quên. Thy có chết Thục Di cũng không tha cho họ đâu.

Thy mĩm cười

- Cảm ơn Thục Di, điều đó là điều Thy hy vong nhất. Sau khi Thy chết rồi, hãy cho họ đi theo Thy

Rồi Thy quay sang nhìn Vicky nói

- Rồi chúng ta sẽ được ở chung với nhau thôi. Ở dưới đó hay ở trần gian cũng vậy, đúng không?

Thục Di tức tối cô ôm đầu, đầu cô nhức quá. Thy nhanh tay đá văng khẩu súng ra khỏi tay Thục Di và bắt Thục Di lại, Hiền kêu to

- Thục Di

Thy nói với Vicky

- Vicky, ra đằng sau Thy

Thy không dám kêu Vicky đi lấy khẩu súng sợ Hiền sẽ bắn Vicky. Có Thục Di rồi cô có thể trao đổi với Tiên.

- Thả Tiên ra đi.

Hiền lắc đầu

- Không, thả Thục Di ra trước đi!

Thy đi từ từ lại gần khẩu súng của Thục Di, cô dùng chân của mình đá ra đằng sau và Vicky lượm đưa cho Thy. Đưa con dao cho Vicky cầm, Thy giơ khẩu súng lên.

- Không được, nếu thả Thục Di rồi, sao đảm bảo được sự sống của ba chúng tôi?

Hiền nói

- Nếu thả Thục Di ra, thì tôi hứa sẽ không giết các người.

Thục Di la lên

- Không được thả ai hết, giết chết hết đi!

Thy gầm gừ

- Im đi

Thục Di nói tiếp

- Nếu muốn đi cũng được, Thy có dám đánh tay đôi với Thục Di không? Dám không? Nếu Thy thắng Thục Di sẽ để cả ba ra đi. Còn không thì chết chung.

Thy biết nếu không làm cách này thì cả đám đều chết, Thục Di nói là cô ta sẽ làm. Và nhìn thì cũng đã biết, Thục Di và Hiền đã biết mình không thể thoát được. Ho cũng sẽ bị cảnh sát bắt thôi. Nên họ sẽ làm liều. Vì sự an toàn của Vicky và Tiên, Thy đồng ý.

- Được, nhưng hãy thả Tiên ra đi, không cần phải kẹp cổ Tiên như vậy.

Thục Di ra dấu cho Hiền và Hiền thả Tiên ra, Vicky chạy lại chổ Tiên.

- Tiên không sao chứ?

Tiên lắc đầu. Thy và Thục Di bắt đầu đánh. Vì sức của Thy còn yếu nên bị Thục Di đạp vài cú ngã xuống đất, Vicky định chạy lại, nhưng Thy giơ tay ngăn.

- Vicky đứng đó đi!

Thục Di đi gần lại, lấy chân đạp lên lưng Thy

- Nói đi, nếu Thy nói Thy yêu Thục Di, có lẽ Thục Di sẽ tha cho Thy.

Thy cố gắng đứng dậy, nhưng cô đứng không nổi.
- Không, Thy chỉ yêu Vicky, một mình Vicky thôi, ahhhhhhhhhh

Thy dùng bàn tay của mình đánh mạnh vào chân Thục Di làm Thục Di chới với, Thy đứng dậy, lấy tay mình xoa nhẹ trên má nơi mà lúc nãy bị Thục Di đánh. Cô nghe thật rát. Nắm chặt tay đấm vào nhau. Khi Thục Di chạy lại, Thy dùng bàn tay của mình đánh mạnh vào bụng Thục Di, cô đạp mạnh vào bụng của Thục Di, thêm mấy cú nữa vào mặt Thục Di. Vicky ngăn

- Chị Thy, đừng đánh nữa, không là chết người đó.

Hiền chạy lại đở Thục Di, lúc đó John và cảnh sát cũng vừa đến. Thy mết quá ngồi bẹp xuống đất. Cảnh sát đem Thục Di và Hiền đi. Giờ chỉ còn lại bốn người. John đi đến bên Tiên

- Cảm ơn Tiên rất nhiều vì đã hợp tác với cảnh sát bấy lâu nay, Tiên có cần vô bệnh viện không?

Tiên lắc đầu

- Tiên không sao đâu, chút nữa John đến đưa Tiên về nhé!

John gật đầu và đi lại bên Thy

- Còn Thy có cần gì không?

Thy lắc đầu

- Cảm ơn John, John nghĩ có đủ chứng cớ để kết tội Thục Di không?

- John cũng không biết, nếu Thục Di có được một luật sư giỏi thì rất bất lợi cho chúng ta. Vì cái chết của Nhã Tịnh đã lâu lắm rồi, và chứng cớ thì cũng đã mất. Trừ khi Thục Di nhận mình có lỗi thôi. Còn nếu không thì rất khó.

Vicky rút trong túi ra một cái recorder thật nhỏ và đưa cho John.

- Chừng này đủ kết tội rồi, nãy giờ Vicky đã thâu lại được.

John hớn hở cầm lấy từ tay Vicky

- Cảm ơn Vicky thật nhiều.

Vicky mĩm cười

- Mai mốt có lên chức thì nhớ mời Vicky đi ăn là được rồi.


Sau khi John đưa Tiên đi rồi, chỉ còn lại Thy và Vicky. Cả hai ngồi xuống ngẩm nghĩ những việc đã xảy ra, tất cả đều như một giấc mơ, một giấc mơ khủng khiếp. Nhưng rồi mọi thứ đều tốt đẹp cả rồi. Thy nắm chặt bàn tay Vicky hỏi

- Còn giận Thy không?

Vicky gật đầu, Thy mở tròn mắt

- Em đã hiểu hết mọi chuyện rồi sao vẫn còn giận Thy

Vicky mím môi

- Vì Thy dấu em, Thy ruồng bỏ em

Thy kéo Vicky lại và ôm cô vào lòng

- Thy dấu em vì sợ, Thy biết nếu Thy nói em cũng sẽ không nghe lời Thy đâu. Em cũng phải nhúng tay vào cho bằng được. Nên Thy chỉ còn cách làm cho em xa Thy thôi. Em biết Thy yêu em nhiều lắm mà, có phải không?

Vicky ngã dịu mặt mình vào cổ Thy

- Em biết rồi nhưng em thấy Thy và Tiên nên em cứ tưởng…

Thy vuốt má Vicky

- Khổ quá, Thy làm sao yêu Tiên được, vì Thy chỉ yêu có mình em

Vicky mĩm cười tinh quái

- Em biết mà, vì lúc nãy Thy nói thật to.

Thy cũng mĩm cười rồi cô hỏi Vicky

- Sao em lại record Thục di vậy? Em cũng nghi ngờ Thục Di sao?

- Dạ, từ lúc em nhận được cái text msg của người đó gởi cho chị, em đoán là của Thục Di, vì cách nhắn tin của Thục Di rất là đặc biệt. Sau đó, Thục Di gọi đến nhà gặp em, mà em thì đã đổi số phone mới, nên em cũng nghi ngờ. Em đem theo cái recorder cho chắc ăn, nên em đã thâu lại tất cả.

Thy vỗ nhẹ vào má Vicky

- Thông minh, đi theo chị riết cũng học được một chút

Vicky trề môi
- Không dám đâu, em thông minh từ lâu rồi, đâu cần học hỏi nơi Thy chứ, nhưng mà Thy nè, làm sao Thy biết là tìm đến đây?

Thy trả lời

- Thy đã nghi Thục Di từ lúc chúng ta đi cấm trại về, em còn nhớ không? Thật ra Tiên không dễ dàng để cho Thy bắt cóc như vậy đâu, mà là Tiên cố tình để cho Thục Di bắt cóc đó. Sau đó, Thy và Tiên từ từ tìm cách mua bớt cổ phần từ công ty Thục Di. Thục Di đã tốn quá nhiều tiền để chạy tội cho mình vì cái chết của Nhã Tịnh, nên công ty của Thục Di bị mất rất nhiều tiền. Chị cố tình cho stock lên cao để Thục Di mua vào rồi cho stock hạ xuống, như vậy Thục Di không còn cách nào khác phải bán cổ phần cùa mình đi.

Giờ Vicky mới vỡ lẽ ra

- Nhưng mà làm sao Thục Di giàu như vậy, mà sao Thy cũng không biết là Thục Di không bị câm hả?
- Thy chỉ nghe Thục Di bị câm trong một tai nạn giao thông rồi bị câm luôn sau cái chết của Nhã Tịnh. Và cũng bắt đầu lúc đó không hiểu tại sao Thục Di lại có rất nhiều tiền, nghe nói là của người cậu để lại. Nhưng sau này mới biết, đó là tiền buôn lậu của cậu Thục Di. Mà ông ta rất khôn, đã đưa hết tiền qua cho Thục Di, nên cuối cùng vẫn không lấy lại được số tiền đó.

Rồi Vicky chợt hỏi

- Vậy còn Tiên, em cứ tưởng Tiên là người xấu.
- Tiên là luật sư, tại vì Tiên quá giỏi nên cảnh sát mới nhờ Tiên giúp dùm trong cuộc điều tra buôn lậu bạch phiến. Không ngờ lại dính đến chuyện của Nhã Tịnh luôn, vì không thể nói ra được thân phận của mình, nên Tiên đành phải làm như vậy.

- Thy biết lâu rồi đúng không?

- Đúng, Thy đã biết lâu rồi, nên những bằng chứng kết tội Tiên, Thy đem bỏ hết. Không ai biết chuyện của Tiên làm cả, ngoài chúng ta ra.

- Vậy sao John biết?

- Chính chị đã nói cho John biết để tránh trình trạng mọi người làm tổn thương đến Tiên

Vicky nãy giờ hiểu hết mọi chuyện. Không ngờ cuối cùng cũng tìm ra được người giết Nhã Tịnh.

- Còn thắc mắc gì nữa không nè? Nếu không mình đi về đó, lâu rồi chị chưa được ăn đồ của em nấu.

Vicky nguýt yêu

- Ruồng bỏ người ta rồi kêu người ta nấu ăn là sao? Đúng hong!

Thy cười giòn

- Thù dai thấy sợ luôn, không nấu thì chị em mình ra ngoài tiệm ăn.

Thy kéo tay Vicky chạy, tiếng Vicky lướt trong gió

- Sao Thy biết em ở đây mà tìm em vậy?

- Thy cho người theo dõi em mà!

Vicky kéo tay Thy đứng lại

- Em mệt rồi. Sao Thy lại cho người theo dõi em?

- Vì Thy lo cho em, Thy sợ Thục Di sẽ làm khó em.

Vicky suy nghĩ rồi nói

- Vậy chuyện gì Thy cũng biết hết hả?

Thy đắc ý

- Dĩ nhiên, cả chuyện em ngồi ở cửa sổ khóc mõi ngày Thy còn biết nữa, nói chi chuyện khác.

Vicky đánh thùm thụp vào người Thy

- Thy quá đáng, quá đáng!

Thy nắm tay Vicky lại

- Đừng đánh nữa, mắc công em đánh chị, chị không đau mà em đau lòng.

- Không dám đâu

Thy mĩm cười nói

- Với lại lúc em vừa ra khỏi nhà, mẹ me có gọi cho chị.

Vicky tò mò hỏi

- Mẹ em nói gì?

Thy vuốt chóp mũi của Vicky mắng

- Xí xọn quá đi.

Nhưng rồi cô cũng trả lời

- Mẹ em nói chị hãy thay mẹ em chăm sóc cho em. Mẹ em đã sai rồi khi chia cắt em và chị như vậy.

Vicky thàm cỏn ơn mẹ đã hiểu cho cô và Thy.

- Mẹ em thật tuyệt vời!

- Đúng rồi, mẹ em rất tuyệt vời.

Nói xong cả hai bước vào xe và cho xe chạy đi.

++++++++++++++++++++++++++

Phi trường……

Hôm nay Vicky và Thy tiễn Tiên đi tiểu bang khác. Mặc dù không nở để Tiên đi, nhưng có lẽ đó là điều tốt hơn. Xa thy rồi Tiên có thể tiếp tục cuộc sống của mình và biết đâu mai mốt họ có thể làm bạn tốt hơn. Vicky nắm tay Tiên nói

- Tiên đi bình an, có gì goi phone cho Vicky nhe

Tiên mĩm cười

- Đừng lo, Tiên sẽ gọi mà, hai người ở lại cũng bình an nhe

Thy ôm Tiên xiết chặt

- Hãy sống tốt Tiên nhé

Tiên gật đầu và bước đi, nhìn dáng Tiên khuất sau cánh cửa, Thy nắm tay Vicky bước đi

- Mọi thứ sẽ tốt phải không em?

Vicky siết nhẹ tay Thy

- Dạ, mọi thứ sẽ tốt. Thy nè, chúng ta đi du lịch nha

- Em muốn đi đâu?

Vicky nhíu mày suy nghĩ rồi nói

- Japan.

Thy mĩm cười gật đầu.

- Vậy chúng ta sẽ du lịch môt chuyến sang Nhật.

Cả hai mỉm cười, hứa hẹn một tương lai thật đẹp

********

Thế là ta đã yêu nhau
Cành hoa nhẹ thắm xao lao nắng vàng
Gió xuân vừa đến nhẹ nhàng
Làm lòng xao xuyến ngỡ ngàng yêu nhau

*****

Em là bóng mát cho tôi trú
Là cánh diều xanh biếc êm đềm
Là tiếng thi ca hòa êm ái
Là nắng hoe vàng trong gió thu


THE END

Blogger
Facebook - Comments

No comments...Leave one now

Powered by Blogger.