Truyện les - Thế Là Ta Yêu Nhau Chương 14 - Tác giả: WinterLove

Leave A Comment ,

Mấy hôm sau, Thy và Vicky tìm lại được những ngày bình yên so với nhưng tháng vừa qua mà cả hai phải đương đầu . Thy đang ỡ dưới bếp nấu ăn. Vicky ngồi bên cửa sổ nhìn mưa rơi . Cô thích mưa, và thích nghe tiếng mưa. Cảm giác hạnh phúc len nhẹ vào hồn . Mấy hôm nay suy nghĩ, Vicky cảm thấy mệt mõi khi phải đương đầu với chuyện trả thù cho Nhã Tịnh nhưng cô không dám nói với Thy. Cô muốn dừng lại, mặc dù cô biết mọi thứ không thể dừng lại vào lúc này . Thôi thì mặc kệ, tới đau hay tới đó . Vicky còn đang suy nghĩ thì vòng tay thật ấm ôm cô từ phía sau. Vicky ngã đầu mình lên vai Thy thì thầm



-Em rất hạnh phúc Thy à, Thy có nghe trái tim em nói gì không?

Thy xoay người lại đối diện với Vicky, cô áp tai mình lên ngực Vicky và nói

-Thy không nghe tim em nói gì hết, nhưng nghe cái bụng em bỉu tình

Vicky đánh nhẹ vào vai Thy vờ hờn dỗi

-Ghét Thy quá, đang lãng mạng cái làm mất hứng à

Thy mỉm cười bao dung ôm nhẹ Vicky vào lòng

-Thy nghe tim em nói chứ, vì tim Thy cũng nói như tim của em vậy

Vicky ôm chặc lấy Thy như sợ Thy tan biến

-Đừng xa nhau Thy nhé

Hôn lên vần trán Vicky, Thy vút tóc Vicky và nói

-Mãi mãi ta bên nhau, em phải nhớ lúc nào Thy cũng yêu em hết

Vicky mỉm cười, ngoài trờI mưa đã tạnh, cô thấy cầu vòng muôn màu sắc , Vicky nũng nịu

-Nhưng em cũng phạt Thy

Thy tròn măt’ nghiêng đầu

-Thy có làm gì đâu? Thôi tha cho Thy, chúng ta đi ăn cơm nhé

Vicky lắc đầu giơ một ngón tay lên đưa qua đưa lại
-Không được, em phải phạt

Thy ỉu xìu

Phạt gì vậy ? Nhẹ nhẹ chút nha

Vicky tươi nét mặt , cô nhe răng cười

-Phạt Thy cõng em ra ngoài ăn cơm

Thy cúi người xuống và nói

-Xin tuân lệnh công chúa

Đang ngồi ăn cơm thì điện thoại reo, Thy đi lại băt’ phone

-Hello

-----

-Hello? Who is this?

---

Thy lắc đầu rồi tắt máy, cô đi lại bàn ăn, Vicky nói

-Chắc là quảng cáo thôi

Thy suy nghĩ điều gì đó, nhưng cô không nói ra, Thy sợ Vicky lo lắng

-Chắc vậy đó

Rồi Thy đổi đề tài

-Hôm nay em có muốn đi đâu chơi không?

Vicky nuốt vội miếng cơm trong miệng trả lời

-Dạ không, em chỉ muốn ỡ nhà ôm Thy thôi

Thy nhìn nụ cười của Vicky rồi cô cũng cười theo

-Em thật nham nhỡ, 3 ngày nữa là em đi học rồi, mai Thy phải đi làm, nên Thy muốn đưa em đi chơi, hay là chúng ta đi mua sắm nhé, lâu rồi chị em mình cũng không có đi shopping

-Vậy cũng được, có người rũ đi rồi trả tiền mà, sao lại không đi

-Ủa Thy có nói trả tiền đâu

Vicky dẫu môi

-Vậy là sao? Không trả là không đi à

-hihih sợ em ghê, bây giờ em đi tắm, chị đi rửa chén rồi chúng ta đi

Vicky lắc đầu

-Sao em lại lắc đầu ??

Vicky vừa giúp Thy dọn chén vừa nói

-Em giúp Thy rửa chén xong rồi mình …..

Vicky nháy mắt với Thy, cô như hiểu ý và cười phá lên

-Hôm nay em thật là hư, thôi được rồi làm lẹ lên nào . Chúng ta đi shop rồi ghé mẹ ăn cơm tối . Anh chị hai có mời

Thy mỡ cửa garage va lái xe đi. Mưa bây giờ đã tạnh nhưng đường vẫn còn ướt . Thy lái xe chầm chậm trong đầu vẫn đang suy nghĩ về cú phone lúc nãy . Cô biết đó không phải là cú phone quảng cáo bình thường . Thy nhìn sang Vicky, cô bé vẫn đang ngồi nói phone với Chiêu Vân. Thy không hiểu sao dạo này hai người rất thân với nhau. Thy cũng không hỏi tới vì cô nghĩ đó cũng là chuyện tốt . Xe đã tới shopping tự lúc nào mà Thy cũng không hay, cho đến khi Vicky la lên

-Thy à, sao không vô parking?

Giờ Thy mới để ý là mình đã đi quá rôi, Thy cho xe chạy vòng lại

-Lâu rồi không đi, chị cũng quên mất

Đậu xe xong rồi, cả hai bước lên cầu thang. Thy và Vicky đi vào một cửa hàng quần áo, phone nghe tiếng tít tít liền Thy mỡ phone ra coi. Cô thấy có vài cái text message của cùng một người gỡi nhưng số lạ hoắc
----- Hạnh phúc quá nhỉ ? bây giờ chúng ta chơi một trò chơi nhé -----
----- Trò chơi dễ lắm, Thy có hai điều kiện, một là rời xa Vicky, hai là Vicky sẽ rời xa Thy----
---- Hãy suy nghĩ thật kĩ Thy nhé, khi đã chọn rồi thì không có cơ hội quay đầu lại đâu -----

Thy níu mày, cô message lại

---- Chơi một mình đi -----

Thy vừa định bỏ phone vào túi thì cô lại nghe tiếng tít tít

---- Thy không có cái quyền lựa chọn chơi và không chơi đâu, trò chơi này mà chơi một mình chán lắm, chúng ta chơi chung nhé -----

Thy định message lại thì Vicky đi tới

-Chị nè, coi dễ thương không?

Thy gật đầu

-Dễ thương lắm, em vào thữ đi

-Okay

Đợi Vicky đi vào phòng thữ đồ rồi, Thy nhắn tin lại

---- Nếu cần bác sĩ tâm lý thì đến địa chỉ này nhé XXXXXX, sẵng sằng chữa free cho ---

** Tít Tít **

---- Đâu có, đầu óc ~~ vẫn tỉnh táo lắm, Thy không cần bận tâm. Nếu trong vòng 2 phút Thy không chọn, ~~ sẽ chọn cách chơi cho Thy nhé ----

Thy đâm bực mình với mấy cái nhắn tin chết tiệt này, cô suy nghĩ không biết ai bày ra cái trò này vì Thy mới đổi số phone mới . Ngoài gia đình cô và Vicky ra, không ai biết số phone này cả . Người nhắn tin cho cô biết tên cô và cách nha9n' tin cũng không thô túc lắm . Thy bực bội nhắn tin lại

---- Không đùa nữa nhé ----

**Tít Tít **

--- Thy đang đùa với chính mạng sống của Vicky đó, sao Thy lại mau quên vậy, mới mấy ngày hạnh phúc đã quên trả thù cho Nhã Tịnh rồi, tsk tsk. Thy không nên có hạnh phúc, vì Thy không đáng để có -----

Bây giờ Thy mới biết rằng đây không phải là chuyện đùa .

---- Tốt lắm, bring it on, hãy nhớ nhé, cái giá phải trả cho chò chơi này là một cái nhà tù và vài con chuột ----

** Tít Tít **

---- Tốt, phải vậy chứ, chúng ta sẽ kết thúc mọi thứ ỡ đây--- Nào hãy chọn đi---

Thy cười khẩy

---- Vicky sẽ không đi đâu hết -----

** Tít Tít **

---- Nếu Thy rời xa Vicky, thì có lẽ Vicky sẽ sống, tôi rất mến Vicky, nhưng cái này là do Thy chọn đấy nhé, CHÚNG TA BẮT ĐẦU ĐI----

Thy không buồn nhắn tin lại, cô nhìn quanh tìm Vicky. Thy đi vào phòng thay đồ, cô gọi

-Vicky, em có trong này không? Vickyyy....

Thy không nghe Vicky lên tiếng, cô bắt đầu lo.

-Vicky, có nghe chị nói không?

-Em đây nè

Thy đi lại nắm tay Vicky thật chặt

-Sao nãy giờ chị gọi không lên tiếng

Vicky kéo tay mình ra khõi tay Thy

-Chị làm em đau, nãy giờ em ỡ ngoài kia mà

Thy xoa xoa tay Vicky như biết lỗi

-Xin lỗi em, tại chị lo quá

Vicky nhìn Thy nghi ngờ

-Chị sao vậy ?? Có chuyện gì phải không?

Thy lắc đầu trấn an Vicky

-Không có đâu, chúng ta đi trả tiền nhé

++++

Đi với Thy cả ngày hôm nay, Vicky cảm thấy như có một cái gì đó đang làm Thy phiền muộn . Nhìn Thy đang ngũ, Vicky suy nghĩ . Tối nay ăn ỡ nhà mẹ Thy, Vicky ngồi nói chuyện với Chiêu Vân, còn Thy thì chơi với Khã Mi. Không biết chuyện gì xảy ra, mà Thy đánh vào tay Khã Mi làm con bé khóc ngất . Thy rất yêu cháu, Vicky chưa bao giờ thấy Thy la hoặc đánh Khã Mi bao giờ . Chiêu Vân chạy lại dỗ con, còn Vicky kéo Thy ra vườn

-Có chuyện gì dấu em phải không?

Thy thỡ dài, mắt Thy nhìn đăm chiêu

-Chị không gì, chúng ta về đi, chị mệt rồi

Thy đứng dậy bước đi, Vicky cũng đi theo. Về nhà, dánh răng rữa mặt xong, Thy leo lên giường ngủ . Vicky kéo đầu Thy lên tay mình, cô vút má Thy rồi cũng chìm vào giấc ngủ .

Thy như gầy hẳn đi và tính tinh vốn đã trầm lặng giờ lại trầm lặng hơn nữa. Lâu lâu Vicky thấy Thy ngắm Vicky với đôi mắt nữa như buồn nữa lo lắng. Vicky muốn chia sẽ với Thy nhưng cô không biết bắt đầu từ đâu. Vì Vicky biết cho dù có hỏi thì Thy cũng sẽ không nói. Vicky cảm thấy bình bất lực, cái cảm giác đó thật khó chịu. Vicky vô trường làm giấy xin hoãn lại việc học. Giờ đây cô không thể tập trung được gì nữa.. Cô muốn biết trong đầu Thy đang nghĩ gì, cô sẽ tìm cách để Thy nói ra. Hôm nay từ trường về, Vicky định nói Thy biết là cô sẽ thôi học trong vòng một năm. Đi vào chưa kịp mở miệng thì Vicky đã thấy Thy chuẩn bị đi đâu đó, nhưng vừa gặp Vicky, Thy đã bỏ chìa khóa xuống và chạy lại ôm lấy cô. Thy nói với giọng đứt quãng

- Vicky à, em không sao là được rồi.

Nói xong Thy lã người trong tay Vicky. Vicky gọi xe cấp cứu đưa Thy đến nhà thương. Bác sĩ đang coi Thy trong đó mà lòng Vicky thật hồi hộp. Vicky dùng phone của Thy gọi cho Tú biết, cô không gọi cho gia đình Thy vì sợ họ lo lắng. Gọi cho Tú xong, Vicky ngồi xuống ghế đợi, cô thấy một tin nhắn mới gởi vào điện thoại của Thy, cô liền mở ra xem.

~~~ Sao rồi, trò chơi vui chứ ! ~~~

Vicky nhíu mày, cô không biết người này là ai vì Thy không cài số vào máy, và trò chơi mà người này nói là trò chơi gì? Vicky thấy có nhiều cái msg cũ cũng từ một số phone gởi đến, cô mở ra xem và không khỏi hết hồn. Đây là lý do vì sao Thy lại hay lo lắng và phải vào bệnh viện. Vicky nắm chặt đôi bàn tay của mình lại. Vicky không phải là người dễ giận, nhưng lần này cô thật sự rất giận. Vicky sẽ không tha cho ai làm tổn thương đến Thy cả. Cô định bấm máy gọi cho John, nhưng rồi Vicky đổi ý, cô gọi phone cho một người khác. Vì những người như vậy không thể đối xử với họ theo pháp luật được. Phải bắt họ trả bằng chính qui luật của họ. Vừa khi Vicky gọi xong cú phone đó thì Tú cũng vừa đến, có cả Chiêu Vân. Vicky ngạc nhiên khi thấy Tú đi chung với Chiêu Vân, nhưng rồi cô cũng không muốn nghĩ đến, vì lúc này trình trạng của Thy là cái mà cô cần quan tâm nhất. Chiêu Vân chạy lại bóp vai Vicky

- Thy sao rồi? Thy bị sao vậy? Tại sao lại như vậy?

Vicky nghe đau buốt nhưng cô vẫn không gỡ tay Chiê Vân ra, cô muốn xem Chiêu Vân còn yêu Thy đến cỡ nào. Tú biết Vicky đau, nên gỡ tay Chiêu Vân ra.

- Bình tĩnh lại Chiêu Vân, Vicky cũng đang lo lắng. Từ từ rồi hỏi cũng được, đừng có la lớn quá, đây là bệnh viện.

Mắt Chiêu Vân đỏ hoe nhìn Vicky

- Xin lỗi em Vicky, chị xin lỗi

Vicky cười buồn, cô nói giọng nghe ráo hoãnh

- Không sao, em đã quen rồi

Vừa lúc đó bác sĩ cũng ra tới, cã ba cùng chạy lại

- How is she? ( Cô ấy sao rồi? )

Vị bác sĩ mĩm cười trấn an mọi người

- She’s fine ( Cô ta không sao cả ), but she needs to rest. She has to stay here for a few days. ( nhưng cô ta cần nghĩ ngơi, cô ta phải ở lại đây vài ngày)

Chiêu Vân hỏi

- Can we come in to see her?

Nhìn đôi mắt đỏ hoe của Vicky và Chiêu Vân nên vị bác sĩ nói

- Yes, but just for a while, come in one at a time please ( Được, nhưng chỉ một chút thôi, xin hãy vô từng người thôi)

Vị bác sĩ nói xong thì Chiêu Vân nhìn Vicky và Tú, Vicky gật đầu, Chiêu Vân mở cửa bước vào. Tú nhìn Vicky với vẻ cảm thông và sự cảm phục, Vicky chỉ mĩm cười lại. Giờ phút này còn ghen được nữa sao?

Chiêu Vân đi vào, Cô đến bên gường của Thy. Nước mắt Chiêu Vân chảy dài. Cô biết tình yêu mình dành cho Thy vẫn còn đong đầy. Mặc dù cô không phủ nhận mình cũng có tình cảm với anh Thy, nhưng đó chỉ là sự ngưỡng mộ và cảm kích, còn tình yêu của cô đã cho Thy từ rất lâu và cô vẫn không thể lấy nó về được. Chiêu Vân đến bên Thy, vuốt tay lên má Thy. Thy trở mình thức giấc

- Vicky là em hả?

Chiêu Vân nghe lòng chùng xuống, Vicky vẫn là người quan trọng nhất trong tim Thy. Chiêu Vân giữ bình tĩnh và đáp

- Không phải, là chị đây

Thy mở mắt ra và cười

- Oh chị hai, chị đến khi nào? Ba mẹ đều biết rồi sao?

Chiêu Vân lắc đầu

- Không, chị không có cho ba mẹ biết. Tú đưa chị đến đây.
Thy không ngạc nhiên vì cô biết Chiêu Vân và Tú rất thân với nhau. Có một thời Tú cũng rất yêu Chiêu Vân nhưng Tú chấp nhận ra đi vì lúc đó Chiêu Vân yêu Thy. Giờ họ vẫn là bạn tốt của nhau.

- Em còn mệt không? Có muốn uống nước không? Chị rót cho em nhé

Thy lắc đầu

- Dạ khỏi, em không có khát. Chị hai nè, Vicky đâu?

Chiêu Vân lấy đi cọng tóc lòa xòa trước trán Thy trả lời

- Vicky ở ngoài đó, người ta chỉ cho vô từng người thôi, Vicky đã nhường cho chị

Thy không nói gì nữa, cô nhắm mắt lại, Chiêu Vân thấy vậy nói

- Chị ra gọi Vicky vào cho em nhé

Thy gật đầu, Chiêu Vân hôn vào trán Thy thì thầm

- Chiều Chiêu Vân đến thăm em

Chiêu Vân mở cữa ra và ra dấu cho Vicky vào trong. Vicky cảm ơn rồi đi vào. Cô đi đến bên gường Thy. Thấy Vicky, Thy mĩm cười, cô đưa tay mình cho Vicky nắm. Bây giờ nước mắt Vicky mới chảy ra, cô ôm Thy mếu máo

- Thy làm em hết hồn Thy có biết không?

Thy cắn môi mình cho nước mắt đừng chảy, cô nói

- Xin lỗi em Vicky, chị không sao đâu, đừng có lo quá

Vicky ngước lên, cô định nói với Thy rằng cô đã biết tất cả rồi, nhưng Vicky không nói, cô nói sang chuyện khác

- Chị có thấy đau chổ nào trong người không?

Thy lắc đầu

- Không có, giờ chị chỉ muốn đi về thôi. Bác sĩ có nói với em chừng nào chị được về không?

Vicky nắm tay Thy áp vào má mình

- Bác sĩ nói chị cần phải ở đây vài ngày để nghỉ ngơi

Thy lắc đầu

- Không được, em không ở nhà một mình được đâu

Vicky cũng không ngạc nhiên lắm về điều này, cô nhỏ nhẹ

- Em không sao đâu, có Tú mà, em có thể nhờ Tú ở với em

Nghe đến đó, Thy thấy an tâm hơn. Thấy Thy mệt rồi, Vicky nói

- Chị ngủ một giấc cho khỏe nhe, em về đem một ít đồ dùng lên cho chị

Thy gật đầu

- Kêu Tú chở em về nha, nhớ đi cẩn thận
- Dạ

Vicky đi ra ngoài nhưng cô không thấy Tú và Chiêu Vân đâu cả. Chắc Tú đã chở Chiêu Vân về rồi. Vicky lấy chìa khóa và đi ra khỏi bệnh viện. Cô sẽ tự láy xe về. Vicky mở cữa xe và bước vào, cô cho se chạy đi. Đi được một đoạn, đang chạy thì bất chợt Vicky thấy có một người đi bộ qua đường, Vicky giật mình thắng xe lại, nhưng không hiểu sao thắng không ăn. Vicky nhấn thật mạnh nhưng cũng không được, không cần cách nào khác, Vicky quẹo vào đụng trúng một cái cây, chiếc xe lão đão và bị lật ngược xuống, đầu Vicky va vào cữa xe, cô nghe đau buốt, Vicky tưởng rằng mình sẽ không còn sống được nữa. Sao đến lúc biết mình gần qua đời, Vicky lại sợ mất nhiều thứ. Nhất là Thy, Vicky cố gắng, cô gắng mở mắt ra, nhưng cô làm không được nữa. Chợt Vicky nghe ai đó gọi tên mình, hình như là Tiên.

- Vicky, Vicky có nghe Tiên nói không? Đừng có sợ, không có sao hết

Tiên bấm số cho cảnh sát đến, cô nhìn quanh và thấy xe của Vicky chạy xăng, Tiên vội vã quăng cái phone ra xa và cố kéo cữa xe Vicky ra. Cố gắng lắm Tiên cũng kéo Vicky ra được, cô ôm Vicky và cố hết sức chạy đi. Được một khoảng xa, Tiên bỏ Vicky nằm xuống, cô cũng nằm xuống và dùng hai cánh tay của mình che hai lỗ tai Vicky thật chặt. Chợt Tiên nghe một tiếng nổ thật lớn. Tiên giơ tay chặn ngực, còn một chút nữa thôi là cô không cứu Vicky kịp. Lúc đó xe cứu thương cũng vừa tới, họ vội vàng đem Vicky đi, Tiên cũng đi theo luôn vào bệnh viện. Được đưa đến nơi thì Vicky không còn biết gì nữa hết. Bác sĩ nói cần làm phẩu thuật cho Vicky nhưng cần có người nhà ký tên, Tiên không còn cách nào khác đành gọi điện cho mẹ Thy. Vài phút sau thì gia đình Thy đã đến bệnh viện, và vài tiếng sau đó thì cha mẹ Vicky cũng đến. Mẹ Vicky vừa khóc vừa hỏi mẹ Thy.

- Con Vicky nhà em sao rồi chị? Chuyện gì xãy ra vậy? Nó bị đụng xe như thế nào? Không có nó chắc em không sống nổi đâu.

Mẹ Thy ôm mẹ Vicky an ủi
- Em đừng khóc nữa, để coi bác sĩ nói sao đã. Khương với Chiêu Vân đi gặp bác sĩ rồi.
Mẹ Vicky vẫn khóc rấm rức. Mẹ Thy cũng không biết làm sao hơn. Lúc đó thì Khương và Chiêu Vân đi lại, Mẹ Thy hỏi

- Bác sĩ nói sao con?

Khương lắc đầu trả lời

- Bác sĩ nói chúng ta phải đợi thôi, giờ chưa biết được, nhưng đầu Vicky va vào xe nặng lắm, phải làm phẩu thuật thôi. Bác trai phải ký tên.

Mẹ Vicky nghe càng khóc to hơn nữa. Mẹ Thy nói tiếp

- Con gọi cho Thy chưa Khương?
- Dạ rồi mẹ, nhưng Thy không bắt máy, con đã nhắn msg cho Thy rồi

Mẹ Thy ngạc nhiên

- Thy đi đâu vậy kìa, sao lại không bắt phone. Mấy ngày nay cũng không thấy tin tức gì cả.

Rồi bà quay sang Chiêu Vân hỏi

- Chiêu Vân, con có biết Thy đi đâu không con?

Chiêu Vân nghe đến tên mình cô giật mình, và điều đó không qua khỏi mắt Khương. Chiêu Vân nhìn nơi khác nói

- Dạ không mẹ à, con không biết

Như cảm thấy có lỗi khi nối dối mẹ chồng mình như vậy, Chiêu Vân xin pháp ra ngoài. Khương đi theo sau vợ, đến một nơi hơi khuất, Khương kéo tay Chiêu Vân lại, anh ôm cô vào lòng

- Bà xã, em có chuyện gì giấu anh phải không? Lúc nãy em về cho đến giờ, gương mặt em lúc nào cũng buồn bã lo lắng, đã có chuyện gì xãy ra?

Không hiểu sao đứng trước Khương, Chiêu Vân cảm thấy mình thật nhỏ bé, nước mắt cô lặng lẽ rơi, Khương hoảng hồn. Từ ngày cưới cho đến khi cả hai có con đến nay, Khương chưa bao giờ làm cho Chiêu Vân buồn cả, vì con và Chiêu Vân là hai người quan trọng nhất trong cuộc đời của anh. Với lạ tính tình Chiêu Vân rất hiền nên trong nhà ai cũng thương.



Đó là lý do Khương càng không làm cho cô buồn, nhưng hôm nay cô lại khóc. Chiêu Vân khóc vì lẽ gì? Khương lau nước mắt trên má vợ ôn tồn hỏi

- Nói anh nghe đi, anh không hứa sẽ làm được gì, nhưng có người chia sẽ với em cũng tốt hơn.

Đến lúc Chiêu Vân biết mình phải nói cho chồng nghe, cô hít một hơi dài rồi nói

- Thy cũng đang ở trong bệnh viện này, lúc sáng Thy bị ngất đi

Khương nhìn Chiêu vân đăm đăm

- Sao em lại không nói cho ai biết?

Chiêu Vân không dám nhìn chồng, cô đáp

- Em xin lỗi, em sợ ba mẹ lo

Khương thở dài

- Nhưng anh là chồng của em, còn Thy là em gái của anh, đáng lẽ em phải cho anh biết chứ
Nhìn Chiêu Vân buồn bã, Khương không muốn trách cô nữa anh nhỏ nhẹ

- Thôi bây giờ chúng ta vô coi Thy như thế nào, chuyện của Vicky chúng ta chưa nói với Thy được, vì sức khỏe của Thy chắc còn yếu em nhé

Chiêu vân gật đầu, họ vừa quay lại thì thấy mẹ của Thy đứng đằng sau, bà giận dữ

- Các con có còn coi mẹ là mẹ của các con không? Chuyện như vầy cũng định giấu mẹ hay sao? Không lẽ đợi em con có gì trầm trọng rồi mới nói cho mẹ biết hả?

Chiêu Vân sợ không dám lên tiếng, Khương đi lại năn nỉ mẹ

- Mẹ à, đừng có giận tụi con thật ra không phải muốn giấu mẹ nhưng sợ ba mẹ lo lắng thôi. Nhưng tụi con đã biết mình sai, lần sau không dám như vậy nữa. Chúng ta đi thăm Thy đi mẹ nhé, đi thôi, đừng giận nữa.

Bà Phương vẫn còn giận lắm, nhưng đành để qua một bên, mai mốt sẽ tính sau, giờ bà muốn đi coi Thy như thế nào. Họ vừa đẩy cửa bước vào thì Thy cũng thức giấc, cô lên tiếng

- Vicky hả?

Bà Phương trả lời

- Không phải, là mẹ đây

Bà đi lại gường của Thy, rươm rướm nước mắt hỏi

- Con thấy trong người như thế nào rồi? Bị như vậy soa không gọi cho mẹ? Thiệt là con với cái. Mẹ không biết sao mà rầy tụi con nữa.

Thy mĩm cười cho mẹ an tâm

- Con đâu có làm sao, chỉ hơi mệt chút thôi. Mai sẽ khỏi mà mẹ đừng có lo. Là con nói với chị hai đừng có nói với mẹ, mẹ đừng trách chị hai nhe

Bà Phương mắng yêu con

- Mẹ trách chị hai con làm gì, trách là trách con, lớn rồi không biết tự lo cho bản thân gì hết, để phải kiệt sức mà vào đây. Nếu con còn như vậy nữa, mẹ sẽ bắt con về nhà ở.

Thy le lưỡi trêu mẹ

- Con về đó rồi mẹ lại phải làm quan tòa cho con và anh hai

Mọi người cùng cười, Thy nhìn Khương và Chiêu vân hỏi

- Chị hai có thấy Vicky đâu không? Nãy giờ Tú chở Vicky về lấy đồ cho em mà chưa thấy trở lại

Chiêu vân lúng túng không biết trả lời sao thì Khương lên tiếng thay cho vợ

- Mẹ Vicky gọi, gia đình Vicky có chuyện nên Vicky về đó vài ngày rồi

Thy nhìn anh trai của mình, Khương là một người không thích nói dối cho nên khi nói dối, Khương không dám nhìn thẳng vào ai hết. Và lần này Thy biết rằng Khương đang nói dối Thy, Thy hỏi lần nữa

- Vicky đâu?

Bà Phương lên tiếng

- Anh hai con nói đúng rồi Thy à, Vicky…

Mắt Thy vẫn không rời anh trai mình, cô ngắt lời mẹ

- Vicky đâu?
Thy bứt đi những sợi dây đang truyền nước biển vào người cô, và bước xuống gường, bà Phương ngăn
- Thy, con không làm vậy được, con có nghe mẹ nói không?

Thy vẫn bướng bỉnh, biết không dấu Thy được nữa, Khương nói

- Vicky mới bị tai nạn giao thông, bây giờ vẫn đang được bác sĩ coi, em có ra ngoài đó cũng vậy thôi, hãy ở đây đi, có gì anh sẽ cho em biết

Thy lắc đầu, cô nói

- Hãy để em đi!

Bà Phương và cả Khương biết rằng có cãn Thy cũng không được, nên đành để Thy ra ngoài. Họ dẫn Thy đến chổ Vicky, vừa đến nơi, Thy thấy ba mẹ Vicky, Tú và cả Tiên nữa ở đó. Thấy Thy đi lại mẹ Vicky nói

- Cũng tại cô cả, tại cô mà con tôi mới ra nông nổi này đây

Bà Phương bất mãn nhưng không nói gì, vì đây là bệnh viện và bà biết mẹ Vicky đang lo lắng cho con. Nhưng rồi bà lại nghe mẹ Vicky nói tiếp

- Tôi có làm gì nên tội mà cô lại làm cho gia đình tôi thế này

Bà Phương định lên tiếng thì ba của Vicky nói với vợ

- Mình đừng có nói nữa được không? Hãy để sức khỏe mà lo cho con. Với lại đụng xe đâu có ai muốn, sao mình lại trách người khác như vậy.

Mẹ Vicky la lên

- Ngày xưa tôi đã nói nó về với tôi, nhưng vì cô gái này mà nó không cần tôi nữa. Vậy bây giờ tôi phải trách ai đây?

Bà Phương không chịu nổi nữa nên nói

- Con của chị cũng nằm bệnh viện, con em cũng nằm bệnh viện, vậy em trách con chị, thì chị phải trách ai đây? Đâu phải con chị muốn chuyện đó xãy ra, em cũng nên suy nghĩ lại đi.

Mẹ Vicky không vừa

- Nhưng chị có biết tụi nó yêu nhau không? Thật là không đâu vào đâu cả? Em không muốn con em bệnh hoạn như vậy, chị biết không?

Bà Phương nóng mặt, nhưng Chiêu Vân bực tức nói

- Xin bác đừng nói nữa, bây giờ trong lòng Thy cũng đang đau đớn lắm, không thua gì bác đâu. Họ yêu nhau thì đã sao? Bác…

Khương ra dấu cho vợ im lặng, nhưng bà Phương nói

- Để cho nó nói

Bà quay sang Chiêu Vân

- Con cứ nói đi, có mẹ đây

Chiêu Vân tiếp

- Bác nên biết tình yêu không có bệnh hoạn gì cả. Vì bác không hiểu được cái thế giới của họ mà thôi. Họ cũng như chúng ta, có buồn, có vui, có đau khổ, lo lắng, quan tâm và yêu người bạn đời của mình. Tại do bác thấy chuyện này quá mới thành ra khó chấp nhận, nhưng không có nghĩa nó là bệnh hoạn.

Chiêu Vân nói một hơi, Thy nhìn cô như biết ơn, nhưng rồi Thy nói

- Con biết là lỗi của con, có lẽ Vicky không gặp con thì tốt hơn. Con hừa với bác con sẽ không bao giờ gặp Vicky nữa. Con sẽ trả lại cho em một cuộc sống bình yên như trước khi em quen biết con. Nhưng bây giờ hãy cho con ở lại đây, con phải biết chắc rằng Vicky bình an rồi con sẽ đi.

Lời nói của Thy như thuyết phục được mẹ của Vicky, bà không nói nữa. Sau khi nói xong, Thy thấy mình như không còn sức nữa. Thấy em gái loạng choạng, Khương liền chạy lại bế sốc Thy lên, Khương quay sang nói với vợ

- Mau gọi bác sĩ

Tiên muốn bước theo Khương nhưng rồi cô dừng lại, mọi người đang lo lắng cho Thy và Vicky, cô có ở đây cũng không làm gì được. Tiên nhìn quanh rồi cô bỏ về. Tối đến, Tiên đến bệnh viện. Bước vào phòng Thy, Tiên thấy Chiêu Vân đang nằm ngủ kế bên Thy. Nghe tiếng động, Chiêu Vân thức giấc. Tiên lên tiếng trước.

- Xin lỗi Chiêu Vân, Tiên đánh thức Chiêu Vân dậy rồi

Chiêu Vân dụi mắt nói

- Không sao đâu, Tiên ở đây với Thy một chút nhé, Chiêu Vân đi vệ sinh một tí.

Tiên gật đầu, đợi Chiêu Vân đi rồi, Tiên đi đến bên gường của Thy. Nhìn Thy ngủ trong thật ngon. Giấc ngủ mà lâu rồi Tiên chưa tìm lại được. Thy nằm đó mà Tiên thấy Thy xa vời quá. Cô đã đánh đổi tình bạn của mình với Thy bằng những việc làm vừa qua, cô không biết làm như vậy có đáng không. Tiên nghe một chút luyến tiếc thoáng qua nhưng rồi Tiên biết những việc mình làm là đúng.
Ngồi xuống bên cạnh Thy, Tiên nắm bàn tay của Thy. Thy thức giấc, nhìn thấy Tiên nhưng Thy không nói gì hết, Tiên hỏi Thy

- Sao Thy không hỏi Tiên tại sao Tiên có mặt ở đây?

Thy trả lời

- Vì Thy biết Tiên sẽ đến nói cho Thy biết vì sao

Tiên mĩm cười, cũng vẫn có mình Thy là hiểu Tiên nhất. Lúc đó thì Chiêu Vân cũng vừa từ toa let bước ra, Tiên đứng dậy

- Thôi Tiên đi đây, mong Thy và Vicky mau bình phục.

Thy kéo tay Tiên lại

- Cảm ơn Tiên

Tiên lắc đầu và bước ra ngoài. Chiêu Vân đi lại hỏi Thy

- Sao Tiên đến trễ vậy?

Thy không nói gì, Chiêu Vân cũng im lặng. Thy nắm bàn tay Chiêu Vân nói

- Chiêu Vân về nghỉ đi. Em không sao đâu.

Chiêu Vân nói không suy nghĩ

- Không, Chiêu Vân ở đây với em

Chiêu Vân kéo mền lên che cho Thy

- Đừng có cãi lời Chiêu Vân, một mình em ở đây Chiêu Vân không an tâm.

Như sợ Thy nói nữa, Chiêu Vân tiếp

- Thy nè, sao em không đấu tranh cho tình cảm của mình vậy? Sao em lúc nào cũng vì người khác nhiều quá, em có cảm thấy là em thả hạnh phúc của mình trôi đi một cách vô lý không?

Thy cười buồn

- Chiêu Vân không thấy rằng ai yêu em cũng không có kết cuộc tốt hay sao? Cũng may là Chiêu Vân đã quyết định đúng.


- Em nghĩ rằng xa em là quyết định đúng hay sao? Em nghĩ rằng xa em người khác sẽ hạnh phúc hơn? Cho dù xa em, người có tìm được một cuộc sống bình yên đi nữa, không có nghĩa là người ta đã hết yêu em. Em có hiểu không Thy? Không phải ai cũng có phước tìm được người chồng như anh Khương. Trừ khi người ta ra đi vì hết yêu em, còn không thì hãy tranh đấu cho tình yêu của mình, thy nhé

Thy im lặng, cô không biết nói gì vào lúc này. Cô tranh đấu cho tình yêu của mình như thế nào đây? Chiêu Vân đâu hiểu được những biến cố xãy ra cho Thy và Vicky. Chiêu vân cũng đâu có biết được cái chết của Nhã Tịnh. Mẹ Vicky nói đúng, Thy nên trả cho Vicky một cuộc sống bình yên, vì đi theo Thy, Vicky bị thiệt thòi quá, cô bé chưa có được những ngày êm ấm mà đáng lẽ ra Vicky cần phải có. Có lẽ Thy không có khả năng đó, vậy thì hãy để người khác thay thế Thy làm vậy. Thấy Thy im lặng không nói, Chiêu Vân tưởng Thy mệt, cô sửa lại cái mền cho Thy khã khàng.

- Thôi em nghỉ mệt đi, mai mốt mình sẽ nói tiếp

Thy nhìn Chiêu Vân, cô cảm thấy Chiêu Vân thay đổi nhiều hơn, không còn buồn giận cô nữa, mà trở nên nhu mì hẳn. Có lẽ trong cuộc đời cô, cái cô cảm thấy an ủi nhất là hạnh phúc Chiêu Vân đang có. Trong những người Thy quen, Chiêu Vân mới chính thật là mối tình đầu của cô. Lần đầu tiên Thy biết cảm giác yêu như thế nào, và cũng là lần đầu tiên Thy biết cảm giác khi mất người mình yêu đau đớn như thế nào. Nhưng rồi mọi thứ cũng sẽ qua, không có nỗi đau nào tồn tại mãi mãi, và hạnh phúc nếu không phải là của mình thì cũng không nên giữ chặt nó lại để làm gì. Mọi thứ sẽ diển biến tốt đẹp và dễ dàng hơn nếu biết cầm lên và bỏ xuống đúng lúc. Thy đang nghĩ ngợi thì gương mặt của Vicky hiện lên trước mắt cô. Tình yêu cô dành cho Vicky không thua gì tình yêu cô dành cho Chiêu vân và Nhã Tịnh. Có lẽ còn nhiều hơn nữa. Trong ba người Thy yêu tính tình của Vicky nhất và cô biết Vicky hiểu mình nhất. Nhã Tịnh và Chiêu Vân yếu đuối, nhưng Vicky của Thy rất mạnh mẽ. Vicky còn thông minh và nhạy bén nữa. Xa Vicky có lẽ một thời gian lâu lắm Thy mời lấy lại được thăng bằng trong cuộc sống của mình. Nhưng đôi lúc cũng nên làm như vậy. Thy thở dài, cô quay sang hỏi Chiêu Vân

- Tình trạng Vicky sao rồi Chiêu Vân?

Chiêu Vân nhìn Thy nói

- Bác sĩ nói cái đầu của Vicky bị va vào cửa sổ rất mạnh. Nhưng bây giờ thì không sao nữa. Cánh tay phải băng bột, nhưng cần phải ở lại bệnh viện để tịnh dưỡng. Bác sĩ còn nói Vicky cũng may là còn sống được.

Thy nghe lạnh cả xương sống, cô suy nghĩ, nếu Vicky ra đi vĩnh viển thì mình sẽ sao nhỉ? Thy lắc đầu xua đi ý nghĩ đó, thật là khó tưởng tượng nếu điều đó xảy ra.

- Ngày mai chị đưa em qua thăm Vicky

Thy mĩm cười, không biết từ khi nào cô đã gọi Chiêu Vân là chị hai, nhưng nghe cũng rất suông tai.


Những ngày sau đó, Thy có qua thăm Vicky nhưng cô không có vào trong. Chỉ đứng ở ngoài nhìn vào. Vicky cũng đã khỏe nhiều rồi. Thy sợ Vicky sẽ đòi đi thăm mình, nên cô không ở bệnh viện nữa. Vài ngày sau, John đi tìm Thy và cho Thy biết có người đã phá thắng xe của Vicky, còn người đi bộ bất chợt đi ra đường cũng đã biến mất sau vụ tai nạn đó. Sau khi John đi rồi, Thy lái xe đến chổ làm. Cô đoán được người đó là ai rồi, nhưng Thy không muốn làm gì bây giờ, vì người đó có thể làm cho sự việc đảo ngược lại, như vậy sẽ uổng công của Thy. Vừa cho xe vào bãi đậu thì Thy thấy Tiên từ trong xe của Tiên bước ra. Tiên nhìn Thy ngạc nhiên

- Sao đi làm sớm vậy Thy? Không nghỉ thêm vài ngày nữa?

Thy bấm alarm xe mình xong rồi nói

- Nghỉ đủ rồi Tiên, đến lúc cũng cần phải làm việc.

Tiên cười

- Vậy chúc Thy một ngày vui vẻ, Tiên vào trước

Thy biết Tiên đang né tránh mình, định không nói nữa nhưng sực nhớ ra một điều gì, Thy gọi

- Tiên ơi

Tiên quay lại nhìn Thy

- Chúng ta ra đằng kia nói chuyện một chút nhe, Tiên nhe

Tiên chần chừ vài giây rồi cũng đồng ý. Cả hai đi lại ngồi ở tảng đá, Tiên hỏi Thy

- Thy có gì cần nói hả?

Thy gật đầu

- Chắc có lẽ Tiên biết xa của Vicky có người phá phải không?

Tiên trả lời cộc lốc

- Không! Sao lại hỏi như vậy?
- Thy không có ý gì đâu, Thy muốn nhờ Tiên một việc có được không?

Tiên quay qua nhìn Thy, rất ít khi Thy nhờ vả ai điều gì đó trừ khi chuyện đó thật sự ngoài khả năng của Thy. Tiên cảm thấy tò mò

- Chuyện gì vậy?

- ………………

-
Nghe Thy nói xong Tiên nhíu mày, cô cũng muốn giúp Thy, nhưng Tiên không biết mình có nên làm vậy không? Thấy được sự phân vân trong mắt Tiên nên Thy đứng dậy nói

- Thy chỉ hỏi vậy thôi, nếu Tiên giúp được cho Thy thì nói cho Thy biết nhé, Thy vào làm trước đây

Đi được một quãng đường thì Thy nghe Tiên gọi

- Thy, Tiên sẽ giúp Thy

Thy mĩm cười

- Cảm ơn Tiên nhiều lắm.

Thy đi vào trong rồi mà Tiên còn ngẩn ngơ, có bao giờ trong cuộc đời mình chỉ có thẩ yêu mãi một người không?
-------------------------------------------------------------------
Vicky ở bệnh viện cũng hơn một tháng rồi, khi cô tỉnh dậy và biết mình bị tai nạn Vicky lo lắm. Cô lo không phải vì sức khỏe của mình mà Vicky lo về tình trạng của Thy. Không biết Thy như thế nào rồi. Vicky muốn đi thăm Thy nhưng mọi người không cho Vicky đi, nói rằng Thy không sao hết. Nhưng nếu không sao hết tại sao lâu rồi không thấy Thy qua thăm Vicky. Hôm nay đợi mẹ mình ra ngoài, Vicky lén đi ra khỏi phòng. Cô đi lại hỏi những người làm ở đây và được biết Thy đã xuất viện. Vicky mượn điện thoại và gọi cho Thy, nghe tiếng Thy ở đầu dây Vicky mừng rỡ

- Chị Thy

Thy nghe bồi hồi, nhưng cô lấy lại bình tĩnh hỏi

- Em gọi chị có gì không?

Vicky ngơ ngác, cô cắn chặt môi mình, không lẽ Thy không biết Vicky bị tai nạn?

- Thy à, Thy đang ở đâu vậy? Em hỏi bệnh viện thì họ nói rằng Thy đã xuất viện.

Thy cố tạo cho mình sự cứng rắn

- Đúng rồi, Thy đã xuất viện và đang đi làm, em cũng lo cho sức khỏe đi, chừng nào em xuất viện?

Vicky không còn nghi ngờ nữa, Thy đã biết Vicky ở bệnh viện, nhưng tại sao Thy không tới thăm mình nhỉ?
- Lâu rồi em không gặp Thy, có chuyện gì vậy?

Thy không muốn nói nữa, vì nói nữa cô sẽ mềm lòng mất. Nên cô lạnh lùng nói

- Không có chuyện gì cả. Em đừng đoán lung tung. Sau khi xuất viện thì hãy về với mẹ em đi, Thy bận lắm, không có chăm sóc cho em được. Thôi Thy phải đi làm đây, chào em.

Thy cúp phone xong mà Vicky còn không biết chuyện gì đang xảy ra. Tại sao Thy lại đối xử với mình như vậy. Nước mắt từ đâu chảy dài trên má, Vicky thơ thẩn đi vào phòng. Mẹ Vicky đi tìm con, vừa thấy Vicky về phòng đã hỏi ngay

- Con đi đâu vậy, có biết mẹ lo cho con lắm không? Sao con lại khóc? Con đau chổ nào hả? Nói cho mẹ biết đi.

Vicky ôm mẹ khóc ngất, tiếng khóc của Vicky làm cho bà không biết phải làm gì? Và cũng không biết an ủi con như thế nào vì bà không biết chuyện gì xảy ra.

- Vicky ngoan, nói cho mẹ biết đi, chuyện gì xảy ra với con?

Vicky ôm mẹ khóc mãi, còn bà thì chỉ biết ôm con thở dài.

Blogger
Facebook - Comments

No comments...Leave one now

Powered by Blogger.