30 Ngày Với Hiểu My - Chương 2
Ăn xong, tôi đợi cho Nghi ngủ xong mới về phòng mình. Muốn
ngủ nhưng ngủ không được, tôi cầm lấy cây đàn ghi ta của mình ra trước sân. Tôi
nhẹ nhàng gảy trên từng phím đàn và hát
"Có những cuộc đời như bao mùa lá chóng qua, lá xanh rồi
lại úa, rụng rơi hết một kiếp người. Có nhưng cuộc tình, như hoa sầu úa tháng
năm, hoa tươi rồi lại héo, đời sống nhẹ tựa hơi sương.
Hãy sống như hôm nay là ngày cuối trong cuộc đời ta, cất ca
lên dòng nhạc, điểm nhẹ trong tim, màu hồng yêu thuơng, để cho ta biết, đời sống
qua nhanh không ngờ
Hãy yêu cho thật nhiều, dù mai ta có xa lìa nhau. Nắm tay ta
chặt vào, đễ ngày mai đây, dù đời chông gại vẫn biết ta yêu nhau nhiều "
Giọng hát tôi vừa dứt thì tôi nghe tiếng vỗ tay. Nhìn lại thấy
Hiểu My
-Sao em lại ra đây?
-Em ngủ không được, chị đàn cho em nghe nữa đi
Tôi không đàn cho Hiểu My nghe nữa nhưng tôi nói
-Em có nghe tiếng gió không??
Hiểu My gật đầu
-Nghe buồn quá chị há
-Sao lại buồn
-Vì tiếng gió giống như một lời khóc than vậy đó. Như là
đang gọi tên ai đó một cách tuyệt vọng
-Chị lại nghĩ khác, chị thấy tiếng gió như một bài ca
-Chị đúng là thi sĩ, chị học bác sĩ thì uổng quá, chị đáng lẽ
phải là một nhà thơ
Tôi bật cười
-Em nói quá rồi đó
Hiểu My thơ ngây nhìn tôi
-Em nói thật đó
Tôi nhìn Hiểu My, ánh trăng rọi vào dáng em thật thanh thoát.
Em nghe lòng mình lâng lâng. Tôi lấy tay định sờ vào má nhưng nghe tiếng cô
Dương làm tôi ngừng lại. Tôi bối rối
-Ngủ khuya vậy 2 đứa
Hiểu My đứng dậy
-Con đi ngủ đây
Hiểu My đi rồi, tôi nói chuyện với cô một chút và cũng vào
phòng ngủ
Ngày thứ nhất của tôi trôi qua
Ngày thứ 2
Sáng thức dậy, tôi quay qua ôm chiếc gối và ngạc nhiên sao
nó lại mềm nhũn như vậy. Tôi mỡ mắt ra nhìn và thoảng thốt khi chiếc gối được
thay thế bằng Hiểu My. Sao cô bé lại ngủ bên phòng của mình nhỉ. Tôi cố nhớ lại,
nhưng không tài nào nhớ ra vì Hiểu My vào ngủ trước tôi. Chưa biết phản ứng như
thế nào thì Hiểu My vòng tay ôm lấy tôi. Cô bé đang cựa mình thức dậy. Tôi giả
vờ nhắm mắt mình lại như đang ngủ say. Hiểu My thức giấc và hơi ngạc nhiên khi
cô bé ở bên cạnh tôi, nhưng rồi cô bé lặng im, cô bé lấy tay xoa mặt tôi và hôn
lên má tôi. Cô bé dụi mặt vào cổ tôi. Tôi nghe ngực mình đánh lô tô. Chuyện gì
đang xảy ra đây. Không phải Hiểu My rất ghét mình sao? Tôi tự hỏi. Nhưng cảm
giác được Hiểu My âu yếm nghe thật ấm và thoải mái. Không ngờ bà chằng đanh đá
có lúc lại dịu dàng như vậy. Tôi muốn được như vậy mãi, nhưng rồi hình ảnh Hiểu
Nghi lại xuất hiện trong trí của mình. Tôi cựa mình. HIểu My buông tôi ra và
quay mặt về phía bên kia. Tôi mỉm cười.
-HIểu My à, Hiểu My
HIểu My giả vờ ngáy ngũ
-Chuyện gì vậy ? Để em ngủ
-Sao em lại ở đây
-Đây là sao? Không ở đây thì ở đâu
-Sao lại ở phòng chị
Hiểu My bật dậy
-Ủa vậy hả ? Chết , em đi lộn phòng
Cô bé nhảy xuống giường và chạy đi. Tôi đi vào làm vệ sinh.
Khi tôi đi ra thì HIểu Nghi đang ngồi trên bàn ăn. Nghi đang ăn sáng. Tôi ngồi
xuống bên cạnh quan tâm
-Nghi thấy trong người sao rồi
Nghi im lặng không trả lời.
-Nghi sao vậy ? Giận Nguyên chuyện gì hả ?
....
-Nghi à
...
Tôi đâm ra bực mình, nhưng lại thôi. Giờ phút này, tôi chỉ
mong làm Nghi vui. Tôi nắm tay Nghi ân cần
-Đừng có như vậy được không? Nguyên làm gì Nghi giận thì cho
Nguyên biết nhé
Mắt Nghi đỏ hoe, chắc là sắp khóc rồi
-Nghi trả lời Nguyên đi
Nghi im lặng một chút rồi nói
-Nghi không có gì, chỉ cảm thấy buồn cho bệnh của mình thôi
Tôi vuốt tóc Nghi
-Khờ quá, không phải bác sĩ vẫn đang theo dõi đó sao. Nguyên
tin họ sẽ tìm ra được cách giúp Nghi
Nghi lắc đầu
-Nghi biết sức của mình mà. Nguyên nè
-Nghi nói đi
-Đừng xa Nghi nhé
Tôi ôm Nghi vỗ về
-Thì Nguyên ở đây mà, có đi đâu đâu
Tôi vẫn còn đang ôm Nghi thì Hiểu My từ phòng đi ra. Tôi đọc
được sự buồn bã trong đôi mắt đó, nhưng rồi hết ngay. Nghi ngồi thẳng lại
-Chị hai ngủ ngon không??
Nghi gật đầu
-Chị ngủ cũng được, còn em
Hiểu My nhìn tôi đáp
-Có cái gối chình ình trên giường khó ngủ quá
-Lại giở dọng đanh móc họng rồi --- Tôi than thầm trong bụng
Cô Dương vô tình
-Vậy cô lấy gối ra khỏi phòng con nhé
Tôi quay sang nhìn Nghi, hình như Nghi đang có tâm sự, Tôi cố
suy nghĩ coi mình đã làm gì cho Nghi giận. Tôi chợt giật mình, chắc là Nghi biết
tối hôm qua Hiểu My ở bên phòng tôi. Và tôi chợt hiểu ra, Nghi đang ghen. Bắt đầu
rắc rối rồi. Tôi phải giữ khoảng cách với Hiểu My thôi vì bây giờ sức khoẻ của
Nghi là trên hết. Hiểu My như đọc được ý nghĩ của tôi. Cô nói
-Chị Nguyên với chị hai đi chơi đi nhé, em có hẹn với Phương
Trinh rồi.
Nghi nhìn Hiểu My dặn dò
-Em nhớ đi chơi cẩn thận, không có được đua xe đó nhé
-Dạ em biết rồi
Ăn xong, tôi chở Nghi đi dạo, Nghi đề nghị
-chúng ta đi cỡi ngựa nhé, lâu rồi Nghi muốn tìm lại cảm
giác đó
-Nhưng mà
-Nghi không sao đâu, chúng ta sẽ cỡi chung một con ngựa
Đây là nông trại mà tôi và Nghi thường hay cỡi ngựa. Tôi đỡ
Nghi lên lưng ngựa và trèo lên sau. Tôi cho ngựa đi thật chậm. Nhìn núi đồi bao
la, tôi cảm thấy con người của mình thật nhỏ bé
-Nguyên à, câu chuyện lần trước Nguyên kể cho Nghi nghe
trong xe đó, Nghi muốn nghe tiếp được không?
-Được chứ, Nguyên kễ cho Nghi nghe nhé
".... Thuỷ Tiên còn đang ngơ ngác thì cô thấy một tốp
người đang phi ngựa về phía cô. Cô khiếp sợ và chỉ còn biết đứng yên một chỗ,
khi con ngựa chạy lại gần, người ta hoảng hồn la lên. Thuỷ Tiên té xuống đường
và không còn biết gì nữa. Khi tỉnh dậy, Thuỷ Tiên thấy mình đang nằm trong một
căn phòng thật nguy nga trán lệ. Có rất nhiều cung nữ bao quanh. Và từ đó cuộc
đời của cô thay đổi. Cô trở thành hoàng hậu của một nước và vua cũng cho mời mẹ
Thuỷ Tiên đến ở trong cung đình với cô nữa. Tưởng như cuộc sống của Thuỷ Tiên sẽ
êm đềm như thế, nhưng một hôm Thuỷ Tiên đang ở vườn hoa say sưa múa hát cùng
hoa và bướm, và cô không hay biết rằng có một người đang dõi mắt nhìn cô. Đến
khi quay lại Thuỷ Tiên như không tin vào mắt mình. Là người con gái đó. Cô gái
mà cô đã đụng vào khi đi mua thuốc cho mẹ. Cô gái đang mặt một bộ đồ không thua
Thuỷ Tiên mấy. Cô đi lại bên Thuỷ Tiên cất tiếng nói
-Chào Thuỷ Tiên
-Ngươi là ???
-Ta là quận chúa Trà Mi, là em gái của hoàng thượng
Thuỷ Tiên chào đáp lễ, Trà Mi hỏi
-Chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi có phải không??
Thuỷ Tiên gật đầu và kễ lại lần trước cô gặp Trà Mi như thế
nào. Và họ trở thành một đôi bạn thân thiết, nhưng có một đều Thuỷ Tiên không
biết rằng, Trà Mi đã đem lòng yêu Thuỷ Tiên. Cho đến khi Trà Mi nắm tay Thuỷ
Tiên đặt vào lòng mình và nói
-Thuỷ Tiên, đáng lẽ ta phải gọi nàng là tỷ tỷ vì nàng là chị
dâu của ta, nhưng ta lại không làm đều đó, nàng biết vì sao không?
Thuỷ Tiên lắc đầu
-Vì ta đã đem lòng yêu mến nàng mất rồi
Thuỷ Tiên bàng hoàng. Cô cũng rất mến Trà Mi và lâu lâu cũng
tự hỏi không biết đó có phải là tình yêu không. Nhưng cô không dám đi quá cái
giới hạn của mình. Cho nên bây giờ nghe Trà Mi nói vậy, cô cảm thấy lúng túng
-Ta...ta.. không biết
-Chúng ta sẽ cùng nhau trốn khỏi nơi đây, nàng có chịu đi với
ta không?
-Chúng ta đi đâu?
-Ta không biết nữa, chỉ cần ta được ở bên nàng mà thôi
Tối hôm đó, Thuỷ Tiên và Trà Mi chạy trốn. Hoàng thượng có
cho người theo dõi Trà Mi và Thuỷ Tiên bấy lâu vì thấy họ thân mật quá nên đâm
nghi. Cho nên khi biết hai người bỏ trốn liền cho quân lính rượt theo. Trà Mi
biết có quân lính chạy theo nên dấu Thuỷ Tiên phía sau một tảng đá để mình đánh
lừa quân lính, nhưng Trà Mi không thoát được và bị giết chết ngay tại đó. Thuỷ
Tiên thấy người yêu mình chết, nhưng không dám ra ngoài vì sợ họ sẽ bắt cô về lại
cung. Đợi cho quân lính đi rồi. Thuỷ Tiên ra ôm xác Trà Mi và khóc rất thảm thiết.
Cô khóc cho đến khi xác của Trà Mi tan đi và nước mắt cô thấm vào lòng đất. Nơi
đó mọc lên một cây hoa Trà Mi thật đẹp. Thuỷ Tiên ngồi đó thật lâu cho đến khi
cô cũng tan vào không gian và kế bên hoa Trà Mi mọc thêm một cây hoa Thuỷ Tiên.
Sáng hôm sau, có một người nông dân đi ngang qua, thấy hai cây hoa lạ và đẹp
bèn đem về nhà trồng trước sân. Mỗi đêm, có nhiều người nghe tiếng của hai cô
gái trò chuyện với nhau.
-Hay quá Nguyên nhỉ, Nguyên đọc được ở đâu vậy ?
Tôi cười
-Nguyên tự bịa ra đó mà, chứ làm gì có chuyện như vậy
Nghi mắng yêu
-Hèn chi thấy Nguyên kể xuông dễ sợ
Tôi đưa Nghi đi chơi cho đến chiều chúng tôi mới cùng nhau
ra về. Tôi tắm rửa và ăn cơm rồi mà vẫn chưa thấy Hiểu My về. Tôi đem đồ ra vẽ
và chờ đợi. Nghi đi lại gõ cữa phòng tôi
-Vào đi
-Nguyên à, Nghi lo quá, sao chưa thấy Hiểu My về
Tôi vẫn cắm cúi vẽ trả lời Nghi
-Chắc không sao đâu, Nghi đừng lo quá
-Không phải đâu Nguyên. Hiểu My đi mà không mang theo điện
thoại cầm tay nữa.
Tôi vừa lo vừa bực
-Nghi có điện thoại của Trinh không?
Nghi như sực nhớ, cô vội vã
-Nghi có đây.
Tôi bấm số máy của Phương Trinh và nghe tiếng ồn ào ỡ phía đầu
dây bên kia
-A lô
-Trinh, cho Nguyên gặp Hiểu My
...
-Hả ? Còn có chuyện đó nữa
....
-Được rồi, Nguyên tới liền
Cúp mấy với Trinh xong, tôi lấy bộ đồ và đi vào phòng vệ
sinh. Vừa bước ra thì Nghi hỏi
-Sao rồi Nguyên?
-Hiểu My đang uống say, Nguyên đến đưa Hiểu My về
-Cho Nghi theo với
-Không được, Nghi ở nhà đi. Nguyên về liền
Không đợi Nghi nói thêm, tôi lấy xe ra và chạy đi. Tôi chạy
đến DaLat by Night. Phương Trinh đã đứng đợi sẵn, tôi đi vào và kéo Hiểu My ra
ngoài mặc kệ sự phản đối của cô bé. Ra đến ngoài rồi, tôi thả mạnh tay và Hiểu
My loạng choạng xém té
-Em đang làm cái trò gì vậy ?
-Kệ em, không cần chị quan tâm. Chị đi về đi
Hiểu My quay đầu đi vào trong, tôi kéo tay Hiểu My ra xe. Ấn
cô bé vô xe, tôi đi vòng lại và mở cửa đi vào. Lúc này Hiểu My ngoan ngoãn ngồi
yên. Đi được một đoạn, tôi quay lại nhìn Hiểu My. Nước mắt lăn dài trên đôi má
đó. Tôi ngừng xe lại
-Em sao vậy Hiểu My
...
-Hiểu My à
Hiểu My khóc to hơn. Tôi ôm cô bé vào lòng
-Chị xin lỗi em Hiểu My
Tôi vút tóc em mà nghe lòng xốn xang. Tình cãm nhẹ nhàng len
vào hồn tôi, và tôi biết mình đã yêu em từ rất lâu
-Đừng khóc nữa Hiểu My, có được không?
-Em ghét chị
Tôi cười buồn
-Nhưng chị lại yêu em rồi Hiểu My à
Hiểu My ngước mắt nhìn tôi và chủ động hôn tôi. Tôi đáp trả
lại một cách dịu dàng. Chúng tôi ôm nhau không biết bao lâu thì điện thoại của
tôi reo
-Hello
-Nguyên à, tìm ra Hiểu My không
-Xin lỗi Nghi, Nguyên mới tìm ra thôi. Nguyên đang chở Hiểu
My về đây
Cúp phone vói Nghi xong, tôi thở dài, Hiểu My cũng không
khóc nữa
-Chị Nguyên à, chúng ta dừng lại ở đây nhé, em sai rồi. Em
không nên làm như vậy. Chị mãi mãi vẫn là của chị hai. Chúng ta không được làm
chị hai buồn
Tôi nắm tay em bóp chặt
-Chị mãi mãi không là của Hiểu Nghi, nhưng chị mãi mãi là
người bạn của Hiểu Nghi. Chúng ta sẽ cùng nhau chăm sóc cho HIểu Nghi trong thời
gian còn lại, đễ ra đi Hiểu Nghi sẽ thanh thản hơn. Nhưng hãy hứa với chị đừng
bao giờ hành hạ mình như vậy nữa, có được không??
Hiểu My gật đầu ngoan ngoãn. Tôi cho xe lăn bánh, Hiểu My
quay sang hỏi tôi.
-Chị yêu em khi nào vậy ??
-Lâu lắm rồi
-Là bao lâu?
-Hỏi làm chi? Còn em yêu chị khi nào ??
-Từ khi xây vạn lý trường thành cho đến khi kết thúc
-haahaahhhaha
-Sao chị cười
-Tại thấy em dễ thương quá nên chị cười
-Xía
-Chúng ta đến nhà rồi, em lau mắt đi, không chị hai em tưởng
chị ăn hiếp em nữa
-Thì đúng vậy mà
Tôi cho xe vào trong và dìu Hiểu My vào nhà. Nghi đang ngồi
trên sofa dáng vẻ hơi giận
-Em đi đâu vậy Hiểu My
Hiểu My cúi đầu như biết lỗi. Tôi ra dấu cho Nghi đừng la nữa.
Nghi bực dọc đi vào phòng. Tôi đi sau Nghi
-Nghi à, giận Hiểu My hả
-Không có
-Hiểu My gặp bạn vui quá nên uống chút thôi
-Nguyên lại bênh vực cho nó, biết vậy Nghi cho ở nhà với ba
mẹ
-Thôi đừng bực nữa, không tốt cho sức khoẻ đâu
-Nguyên ở lại với Nghi đêm nay nhé
Nghi nhìn tôi chờ đợi
-Không được, Hiểu My sẽ ở với Nghi
Tôi bước ra ngoài không cho Nghi có cơ hội năn nỉ. Tôi lẫm bẫm
trong miệng
-Xin lỗi Nghi, Nguyên xin lỗi
Ngày hôm nay tôi nói xin lỗi với hai người con gái
Ngày thứ 3
Hôm nay, tôi, Nghi, Hiểu My và cô Dương đi chơi. Đã lâu rồi
tôi mới tìm lại niềm vui. tôi cười thật nhiều và nói cũng nhiều hơn. Nghi và Hiểu
My cũng vậy. Đi đến chiều thì chúng tôi ra về vì trời cũng sắp mưa rồi. Hiểu My
nói đi mua nước mà lâu rồi không thấy cô bé quay lại. Thấy Nghi mệt tôi kêu cô
Dương đưa Nghi về trước và mình đi tìm Hiểu My. Đi một đoạn, tôi thấy cô bé tay
cầm mấy chai nước đang thở hổn hển đi lại
-Mọi người đâu hết rồi
Tôi cầm mấy chai nước trên tay em
-Về rồi, chúng ta cũng về thôi, trời sắp mưa rồi
Tôi vừa nói xong thì cơn mưa cũng vừa đến, một tay ôm mấy
bình nước, tay kia nắm lấy tay Hiểu My chạy. Em nói át tiếng mưa
-Mình chạy đi đâu vậy chị Nguyên
-Đi tìm chỗ nấp
Chúng tôi chạy đến một tàng cây lớn và ngồi xuống. Tôi lấy
áo ấm của mình che cho em và tôi.
-Lạnh không Hiểu My
-Dạ hơi lạnh
-ngồi sát vào chị nè
Tôi kéo em lại gần mình hơn. Tôi cảm thấy ấm hơn một chút.
Em run rẫy
-Em còn lạnh hả
Em gật đầu, Tôi ôm em
-Như vậy sẽ ấm hơn
Chúng tôi ôm nhau thật lâu, thật chặt. Tiếng sấm nổ đừng đợt
làm em sợ hãi nếp sát vào tôi hơn.
-Không sao đâu, đừng sợ
Hiểu My hôn vào cổ tôi. Tôi nhìn em rồi bất chợt hôn vào môi
em. Hiểu My dừng lại
-Không được, chúng ta không được như vậy
Hiểu My ngồi xích ra
-Hiểu My à...
-Chị đừng nói nữa
Tôi thở dài. Đợi trời bắt đầu tạnh mưa, chúng tôi ra về. Người
đi trước, kẽ đi sau cho đến khi về đến nhà.
Ngày Thứ 4
Thức dậy không thấy Hiểu Nghi và Hiểu My đâu cả. Tôi đi ra
sau hè. Người giúp việc cho biết cô 4 đã dắt họ đi siêu thị. Tôi không muốn ngồi
đợi nên dặn chị giúp việc vài câu rồi đem đồ vẽ của mình đi. Ngồi trên đồi gió
mát làm tôi cảm thấy dễ chịu. Tôi vẽ và không quan tâm đến những việc xung
quanh cho đến khi có người đập vào vai của mình
-Hù
Tôi định quay lại la cho một trận, nhưng nhìn thấy nụ cười của
Hiểu My nên thôi
-Chị vẽ gì vậy ?
-Vẽ bâng quơ
Hiểu My chỉ vào tấm hình phía sau
-Tấm đó chị vẽ gì vậy ?
-Không gì hết, em đi chơi vui không?
-Cũng không có gì vui, cô Dương dắt đi lòng vòng thôi.
-Hiểu Nghi đâu?
-Chị hai mệt nên nằm nhà nghĩ rồi
-Sao em biết chị ở đây??
-Em đi dạo thôi
-Vậy sao
-Là vậy đó
Tôi mỉm cười không nói, chợt điện thoại reo
-Hello
-Nguyên, mình tìm ra người hại bạn rồi
-Là ai?
.......
-Có chính xác không??
....
-Mình chưa về được
....
-Có lẽ tuần sau
....
-Cảm ơn nhiều, bye
Cúp phone xong, tôi không còn hứng đễ vẽ nữa. Hiểu My do dự
-Có chuyện gì ha?
Tôi lắc đầu
-Chị về đây, chị mệt rồi. Em muốn đi dạo hay cùng về với chị
?
-Em về với chị
Hiểu My giúp tôi dọn dẹp đồ. Cô bé kẹp tay tôi. Chúng tôi im
lặng đi bên nhau. Đang đi được nữa đường thì tôi thấy Nghi đang đi tới, Hiểu My
vội vàng thả tay tôi ra.
-Chị hai
Nghi nhìn tôi, cái nhìn hơi giận dỗi, tôi phớt lờ
-Nguyên đi đâu đó ?
-Nguyên đi vẽ thôi, bây giờ Nguyên đi về
-Nghi muốn nói chuyện với Nguyên
-Nguyên mệt rồi, Nghi với Hiểu My nói chuyện đi
Tôi bỏ đi một nước, cảm thấy mệt mõi đè nặng trong lòng. Hiểu
My quay sang nói với Nghi
-Chúng ta về nhà nhé
-Em về trước đi, chị muốn yên tịnh một chút
Hiểu My biết tính Nghi, nên cô không dám nói nữa. Chỉ rão bước
đi về. Còn lại Nghi, cô đi lang thang. Muốn khóc nhưng lại khóc không ra, và
cũng không hiểu tại sao mình muốn khóc. Cô biết rằng Nguyên không hề yêu cô, vậy
tại sao cô còn phải dày vò mình như vậy. Và cô cũng biết vì cô nên Nguyên đã
không thổ lộ tình cảm mình cho Hiểu My biết để Hiểu My giận dỗi và đi qua mỹ du
học. Cũng chính cô kêu Hiểu My về cho họ lại gần nhau thì tại sao cô lại cảm thấy
khó chịu. Nghi không biết mình đi bao lâu nữa, cho đến khi cô quá mệt. Nghi ngồi
xuống và ngủ đi lúc nào không hay. Đến khi tỉnh dậy thì trời củ đã gần khuya rồi.
Nghi không biết mình ở đâu nữa. Nhìn quanh không thấy bóng người, Nghi bất đầu
cảm thấy sợ. Cô chạy về phía ánh đèn. Ngực cô đau nhói, Nghi ôm lấy ngực và dần
thiếp đi. Cô nghe tiếng Nguyên gọi cô " Nghiiiiiiii " rồi cô không
còn biết gì nữa. Mở mắt ra, cô nhìn quanh. Đây không phải là nhà cô Duong.. Hiểu
Nghi nhăn mài. Ngực cô đau quá
-Nghi đừng ngồi dậy
-Nguyên
-nguyên đây, Nghi ngoan nằm yên nhé
Nước mắt Nghi chảy dài khi thâý tôi chăm sóc Nghi
-Nghi đừng khóc nữa, Nguyên xin lỗi, Nguyên không làm Nghi
buồn nữa đâu
-Tại Nghi thôi, không phải tại Nguyên mà
Tôi nhìn Nghi âu yếm
-Không tại ai hết… Tại Nguyên, cho Nguyên cơ hội chăm sóc
Nghi nha
Nghi gật đầu mỉm cười, tôi ôm Nghi vào lòng. Đây chính là điều
cuối cùng tôi có thể làm cho Nghi. Hiểu My đứng ở ngoài thấy hết và cô từ từ
rút lui. My dặn mình không được khóc. Chị hai đáng được như vậy, cô lúc nào
cũng là người đến sau.
-My chúc phúc cho hai chị
Nghi quay sang hỏi tôi
-Hiểu My và cô Dương đâu?
-Cô Dương vào thăm Nghi và đã về rồi, còn Hiểu My đi mua đồ
cho Nghi, sao lâu vậy chưa thấy về. Đễ Nguyên đi coi
Tôi đi ra cửa và thấy gói đồ My đễ đó. Vậy là em đã biết rồi.
Như thế cũng tốt
Ngày thứ 5
Tôi đưa Nghi về nhà thì cô Dương nói Hiểu My đã vào Sài Gòn,
cô bé nói phải làm gì đó. Tôi và Nghi đều biết lý do vì sao. Tôi đi lại cầm bàn
tay Nghi và đặt lên đó một nụ hôn. Nghi ngã đầu vào vai tôi và chúng tôi yên lặng.
Lời nói bây giờ quá thừa thãi. Hiểu My rồi sẽ hiểu thôi. Hôm nay tôi đưa Nghi
đi chơi, khi về đến nhà tôi nhận được cú phone của cô thư ký nói rằng cha tôi
đã vào bệnh viện. Đêm đó tôi và Nghi cấp tóc đi về Sài Gòn. Đưa Nghi về đến nhà
tôi cho xe chạy thẳng vào bệnh viện. Tôi đi vào, người đàn bà đó đang ngồi trên
băng ghế
-Cha tôi sao rồi
-ồ Thảo Nguyên, Nguyên về rồi sao?
Tôi lập lại
-Cha tôi sao rôì ??
-Vẫn còn đang trong đó
Tôi không nhìn bà ta và ngồi xuống. Bác sĩ từ trong bước ra
-Ai là người của ông Nguyễn Vĩnh Gia Phong
Tôi và bà ta đồng thanh đáp
-Là tôi
Bác sĩ ôn tồn nói
-Chúng tôi rất tiếc, ông Gia Phong bị tăng sông, bây giờ vẫn
không thể nói và cử động được. Chúng tôi phải tiếp tục theo dõi. Nếu nặng quá
có thể sẽ không tỉnh dậy
-Bác sĩ phải cố gắng chữa cho cha tôi
-Tôi sẽ cố gắng hết mình. Ông cần phải ở lại đễ chúng tôi tiện
theo dõi
Tôi đi vào, nắm bàn tay của Cha đầy cảm xúc
-Xin lỗi cha, con thật hư
Giao Lan đi đến bên tôi
-Nguyên đừng quá lo lắng
Tôi gạt tay bà ta ra khỏi vai mình
-Đừng đụng vào tôi
-Thảo Nguyên à, chị...
-Im đi, tránh ra
-Em có khóc lóc cha em cũng không có tỉnh dậy đâu, có giỏi
thì em đứng lên thay thế cha em coi cái công ty đó trước khi nó bị phá sản kia.
Ngồi đây ăn năn không phải là cách đâu
Tôi giận dữ nhìn Giao Lan
-Chị im đi, tôi không tin cha tôi nằm đây là không dính dáng
đến chị, còn chuyện tôi ngồi tù nữa, tôi sẽ tính tất cả với chị
Giao Lan cười khẫy
-vậy thì tôi cho em thời gian củng cố lại trước khi tôi dẹp
tan cái công ty đó. Như vậy đã quá nhân nhượng với em rồi. Còn chuyện em ngồi
tù, em cũng nên nhớ, chính tôi là người cứu em ra.
-Được chị chờ đi, tôi sẽ làm cho chị không còn gì hết
-Chị sẽ đợi
Giao Lan bỏ ra ngoài, tôi nhìn cha rồi đứng dậy, tôi sẽ
không tha cho ai làm cha tôi ra nông nỗi này. Ngày trước mẹ tôi đã lo cho gia
đình Giao Lan vì là con của người bạn thân. Hồi nhỏ tôi thích chơi với Giao Lan
lắm vì Giao Lan lớn tuổi hơn tôi và thường nghĩ ra được nhiều trò chơi. Cho đến
khi Giao Lan được 18 tuổi thì mẹ của cô qua đời. Mẹ tôi kêu Giao Lan dọn về ở với
chúng tôi, nhưng Giao Lan không chịu. Giao Lan vẫn ở nhà của mình. Giao Lan đẹp
lắm, rất đẹp, tôi thường khen Giao Lan như vậy. Mặc dù tôi có Nghi làm bạn,
nhưng tôi vẫn dành cho Giao Lan một chỗ đặc biệt nhất trong cuộc sống của mình.
Tôi coi Giao Lan như chị. Tôi thường hay ngủ lại nhà Giao Lan. Cho đến khi tôi
lớn lên, tôi thường tâm sự với Giao Lan về tình cảm của mình. Giao Lan im lặng
lắng nghe, cho đến ngày mẹ tôi mất. Giao Lan an ủi tôi rất nhiều, tôi có thể
khóc trước mặt Giao Lan mà thôi. Và như không kiềm chế được nữa, Giao Lan nói rằng
Giao Lan yêu tôi. Tôi hụt hẫng như mình mất đi một người chị. Tôi không qua nhà
Giao Lan nữa và tôi cắt đứt liên hệ với cô ta. Và vài năm sau cha cho tôi biết
rằng cha muốn lấy vợ và người đó là Giao Lan. Cha có thể cưới bất cứ ai, nhưng
tại sao lại là Giao Lan, tôi đã nói với cha đừng cưới cô ta vào nhà, nhưng cha
không nghe. Giao Lan quá trẻ so với tuổi của Cha, cô chỉ hơn tôi 10 tuổi. Nhiều
khi tôi cũng không hiểu cô ta đến với cha tôi vì lẽ gì. Tiền ư? Không bao giờ,
vì Giao Lan rất giàu. Giao Lan đã tìm ra cha mình và ông đã để lại cho Giao Lan
một gia tài kết xù. Yêu cha tôi ư? càng không thể. Có thù thì cũng không có, vậy
thì vì sao??
Thăm cha xong, tôi đi về. Lái xe mà tâm trạng tôi rối bời.
Trong đầu tôi hiện lên hình dáng của Hiểu My. Sao không phải là Nghi nhỉ ? Vào
nhà, tắm rửa xong, tôi lên giường ngủ. Giấc ngủ chập chờn với nhiều ám ảnh. Tôi
nhớ mẹ thật nhiều. Nghi nhắn tin cho tôi
-Nguyên ơi, có chuyện gì thì cho Nghi biết nhé , nhớ Nguyên
Tôi lặng lẽ bỏ điện thoại xuống, tôi muốn được yên tịnh
Ngày thứ 6
Tôi đến nhà thăm Nghi. Mọi người vui vẻ vì bệnh tình Nghi có
phần tốt hơn. Nhưng Hiểu My thì vắng nhà luôn. Tôi ngồi một chút rồi xin phép
ra về. Tôi nói với Nghi rằng tôi cần phải lo cho cha và công ty. Nghi hiểu
Tôi vừa ra khõi nhà thì Hiểu My về. Tôi và em, hai mặt đối
nhau như người xa lạ. Em chào tôi rồi lầm lũi đi vào. Tôi đứng đó nghe mắt mình
cay xè. Tôi có nguời thân, có người yêu nhưng lại thấy cô đơn. Cô đơn một cách
tẻ nhạt. Một ngày vô nghĩa
Ngày thứ 7
Tôi vẫn đến thăm Nghi và vào công ty. Tôi như không còn thời
gian cho bất cứ một chuyện gì hết. Đầu óc tôi lúc này chỉ mong làm sao cho cha
tỉnh dậy và mong làm sao công ty do cha mẹ tôi gầy dựng sẽ không bị huỷ phá.
Ngày thứ 8
Tôi hầu như ở công ty từ sáng đến chiều, cố vớt vát những hợp
đồng còn dang d ở mà cha chưa kịp làm xong. Tôi cũng đã dọn về nhà của Cha vì
không muốn bà ta chiếm đi. Dù sao đó cũng là căn nhà mà do mẹ tôi thiết kế. Tối
ngày đụng độ với Giao Lan quả là một điều khó chịu nhất đối với tôi. Rồi mẹ của
Nghi gọi cho tôi, nói rằng bệnh của Nghi ngày một xấu đi. Tôi đến thăm Nghi.
Nhìn gương mặt xanh xao của Nghi mà lòng đau xót.
-Nghi à, Nguyên đến thăm Nghi đây
Nghi mở mắt nhìn tôi, rồi Nghi đặt tay lên má tôi
-Nghi tệ quá phải không? Trong lúc Nguyên cần Nghi nhất,
Nghi lại không ở bên Nguyên
Tôi lắc đầu, nắm tay Nguyên
-Khờ quá, Nguyên không sao, chỉ mong Nghi khoẻ thôi
-Nghi biết sức khoẻ của mình, Nghi không xong rồi
-Nghi đừng có nói bậy
-Nguyên cho Nghi gặp HIểu My
Tôi đi ra vào gọi Hiểu My vào. Nghi nắm tay tôi đặt vào tay
Hiểu My
-Chăm sóc cho em gái Nghi
Rồi Nghi quay sang nói với Hiểu My
-Chị làm khổ My rồi, chị xin lỗi, giờ chị trả Nguyên lại cho
em đó.
-Chị hai à, em không cần gì hết, em cần chị thôi
Tôi chạy ra gọi ba mẹ Nghi cho người kêu bác sĩ đến. Nghi
nói chuyện với ba mẹ Nghi chút xíu rồi bác sĩ tới. Chúng tôi đi ra ngoài đợi.
Cánh cữa mở chúng tôi cùng chạy lại
- Xin lỗi, tôi đã làm hết sức mình rồi
Tôi buông mình xuống ghế. Nỗi đau chồng chất lên nỗi đau. Mọi
người thương mến tôi rồi dần dần rời xa tôi.
Ngày thứ 9
Tôi vùi đầu vào công việc. Tôi không dám đến nhà Nghi. Tôi sợ,
một nỗi sợ mơ hồ. Tôi vùi đầu vào công việc. Công ty cũng có phần tốt hơn. Tôi
đi về đến nhà thì gặp Giao Lan ở cầu thang
-Tôi xin chia buồn cùng em
Tôi lách người sang một bên và bước đi. Giao Lan nắm tay tôi
lại và đặt lên môi tôi một nụ hôn. Tôi xô Giao Lan ra và đánh cô ta một bạt
tai.
-Bạt tai này tôi dành cho cha tôi. Nụ hôn hôm nay tôi cho cô
nợ.
Tôi bỏ đi. Giao Lan xờ tay lên má mình lẩm bẩm
-Nếu ít yêu em một chút tôi sẽ không làm cho em ghét như vậy.
No comments...Leave one now