Truyện les dài - 30 Ngày Với Hiểu My - Chương 1 - Tác giả: Winter Love

Leave A Comment ,

 - Chương 1 - 

Tôi vẫn không tin rằng mình đang ngồi đây. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết người ta đi vào nhà mình và bắt tôi đến đây. Còn đang nghĩ ngợi thì viên cảnh sát bước vào
-Cô Nguyễn Huỳnh Thảo Nguyên có người cần gặp
Tôi bước lại, không nhìn người cảnh sát trước mặt, đi thẳng ra ngoài. Cảm thấy phiền phức vì tôi biết ngoài cô ta ra thì không còn ai nữa. Cả tuần này, ngày nào cô ta cũng đến thăm tôi. Nhưng vừa bước ra ngoài tôi không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy Nghi. Nghi đưa cho tôi tờ giấy và nói
-Nguyên được tự do rồi
Cầm tờ giấy trên tay, tôi không diển tả được cảm xúc của mình ra sao nữa. Tôi bước đi theo Nghi mà vẫn còn nghe người ta xì xầm với nhau
-Giết người mà sao được thả ra
Đến bên ngoài, Nghi ôm chầm lấy tôi - Khổ cho Nguyên quá
Tôi đặt tay lên vai Nghi và nói
-Chúng ta tìm chỗ nói chuyện, ở đây ngộp quá
Nghi nắm tay tôi, tôi cũng không buồn rút tay lại. Chúng tôi tìm một băng đá ngồi xuống, Nghi quay lai sờ lên má tôi
-Nguyên ốm quá, trong đó có ai làm khó Nguyên không?
Tôi nắm tay cô bạn của mình lắc đầu
-Nguyên không ăn hiếp họ thì thôi chứ có ai dám làm khó Nguyên
Nghi mắng yêu
-Lúc nào cũng vậy hết
Tôi im lặng, Nghi sợ nhất sự im lặng của tôi.
-Nguyên à, sao Nguyên không hỏi ai bảo lãnh cho Nguyên ra vậy
Tôi nhếch môi
-Có cần phải hỏi Nguyên câu đó không?
Nghi như biết câu hỏi của mình quá thừa thãi cô tìm lời nói
-Tha thứ cho bác đi Nguyên à
Tôi như không nghe những lời nói của Nghi và hỏi
-Ai chở Nghi tới ??
Biết là tôi không thích nhắc đến nên Nghi cũng không hỏi nữa, cô dịu dàng trả lời
-Là Hiểu My
Tôi nhíu mày
-Không phải cô bé còn đang du học bên Mỹ sao??
Nghi cười buồn
-Nghi sợ sẽ không còn thời gian ở bên Hiểu My nhiều nữa, cho nên kêu con bé về sớm
Tôi quay người Nghi lại đối diện với mình, nắm hai bàn tay Nghi thật chặt tôi khẽ khàng
-Sẽ không có gì xảy ra với Nghi hết, có biết không??
Nước mắt Nghi chảy dài, tôi ôm Nghi vào lòng và nghe mắt mình cay xè
Tôi và Nghi quen nhau khi cả hai còn học tiểu học. Nghi hồi nhỏ thật dễ thương. Cô có nước da trắng và đi học lúc nào cũng sạch sẽ. Bạn bè ai cũng yêu mến Nghi. Tôi thích Nghi lắm vì Nghi rất hiền. Và Nghi chịu cho tôi ăn hiếp, còn những đứa khác sẽ giận dỗi và không thèm chơi với tôi nữa. Chúng tôi cùng nhau lớn lên cho đến khi cả hai vào đại học. Vì tôi nên Nghi chọn theo nghề bác sĩ, chứ thật ra Nghi thích học về thơ văn hơn. Trong đám bạn, tôi sợ nước mắt của Nghi nhất và chỉ có mình Nghi mới có thể chịu nổi cơn nóng giận của tôi. Nghi yêu tôi, và tôi biết đều đó, nhưng tình cảm tôi dành cho Nghi không qua giới hạn của một người bạn. Nghi biết và chỉ âm thầm đi bên tôi. Nghi không ồn ào và không làm cho tôi khó chịu. Tôi có thể vì Nghi mà chia tay với người bạn gái của tôi, nhưng tôi không thể yêu Nghi, vì một lý do rất đơn giản, tôi và Nghi quá thân. Khi chúng tôi sắp ra trường, là cũng là lúc Nghi biết mình bị bệnh tim. Từ lúc đó, tôi không còn quậy phá nữa. Tôi ở bên Nghi nhiều hơn. Tôi nói với Nghi, tôi sẽ trị hết bệnh cho Nghi. Nghi không nói gì chỉ mỉm cười nhìn tôi như tin cậy. Khi chúng tôi ra trường, chỉ vài ngày sau, tôi bị cảnh sát đến bắt vì tội giết người. Người ta chỉ cho tôi biết rằng người con gái mà tôi giết là người yêu củ đã ruồng bỏ tôi. Vì hận cô ta nên tôi đã bắn cô ta chết. Thật là một chuyện hoang đường vì người chết đó tôi không hề biết. Một tuần sau đó, chính là ngày hôm nay, tôi được thả ra. Mọi chuyện giống như là một giấc mơ, nhưng tôi sẽ tìm ra ai đã hãm hại mình.
-Nguyên lại nghĩ đến chuyện đó nữa phải không?
Nghi đọc được suy nghĩ của tôi
-Nguyên sẽ không tha cho người nào mà đổ oan cho Nguyên đâu
Nghi sợ sệt nắm tay tôi lắc mạnh
-Bỏ qua được không Nguyên? Nghi sợ lắm. Dù sao Nguyên cũng được thả tự do rồi
Tôi giận dữ nhìn Nghi, nhưng nhìn gương mặt lo lắng của Nghi, lòng tôi dịu lại
-Thôi chúng ta về đi, đừng nhắc chuyện này nữa.
Tôi gọi taxi về thẳng về nhà của mình. Tôi cần một giấc ngủ đễ tỉnh táo quyết định cho những ngày sắp tới. Nghi dựa đầu vào vai tôi
Xe dừng lại trước một căn nhà thật khang trang. Cách trang trí hơi đặc biệt một tí. Bên ngoài căn nhà được bọc bởi một lớp kiếng, có những loài hoa tim vỡ bao vây. Căn nhà mẹ tôi để lại cho tôi khi mẹ rời khỏi tôi. Hít một hơi thật sâu, tôi đi vào trong. Vú sáu nhìn thấy tôi chạy lại ôm mếu máo
-Con về là vú mừng lắm, vú lo cho con quá
Tôi ôm bà trấn an
-Con không sao đâu, vú đừng lo
Bà quay sang cầm bàn tay của Nghi
-Cảm ơn con, cảm ơn con rất nhiều
Nghi nũng nịu ôm cánh tay bà
-Vú lại khách sáo nữa rồi
Bà cười hiền nhìn Nghi như biết ơn
-Vú biết, thôi được rồi, Nguyên đi tắm rửa đi con, rồi vú dọn cơm cho ăn. Vú có làm những món ăn con rất thích đây.
Đó là cái tôi cần nhất, không đợi vú nhắc lần thứ 2, tôi đi lên lầu vào phòng tắm. Ngâm mình trong làn nước, tôi cảm thấy thoải mái. Tôi không biết mình nằm trong đó bao lâu cho đến khi có tiếng gõ cữa của Nghi
-Nguyên ơi, làm gì trong đó lâu vậy ??
Tôi nói vọng ra cho Nghi an tâm
-Nguyên ra liền
Xả nước một lần nữa, tôi lau khô người quấn vội chiếc khăn bước ra, tôi không có thói quen đem quần áo vào thay trong phòng tắm. Nghi để sẵn bộ đồ trên giường tôi và nói
-Nguyên thay đi. Nghi xuống dưới giúp vú dọn đồ ăn
Nghi đi rồi, tôi lại ngồi vào bàn của mình, cảm giác mệt mỏi đang xâm chiếm lấy tâm hồn của tôi. Tôi lấy quyển nhật ký của mình ra đọc. Nói là của mình, nhưng thật ra mẹ tôi viết lên đây nhiều hơn. Mẹ mua cho tôi khi tôi còn trong bụng mẹ, và mẹ viết trong đó cho đến khi tôi tròn 13 tuổi và mẹ giao lại cho tôi. Đã mười mấy năm rồi, nhưng tôi chẳng viết được bao nhiêu. Đọc lại nhưng dòng mẹ viết về mình tôi không khỏi mỉm cười. Tôi nhớ mẹ quá, nhớ mẹ thật nhiều. Tôi xếp quyển nhật ký lại và đi xuống. Mùi đồ ăn thơm phức, bây giờ tôi mới nghe đói bụng. Thấy tôi vú liền nói
-Ngồi xuống đi con
Tôi đi lại bàn và ngồi xuống bên Nghi
-Vú ngồi ăn với tụi con luôn
-Được rồi, vú lại liền, các con ăn đi
Vú biết tôi sẽ không ăn nếu vú chưa ngồi xuống nên vú đi vội lại. Tôi ăn một cách ngon lành. Vú nhìn tôi ưá nước mắt
-Ăn nhiều vô đi con, mới một tuần thôi mà ốm quá
Vú gắp đồ ăn bỏ vào chén tôi, Nghi cũng bắt chước bỏ theo. Tôi la lên
-Nghi muốn giết Nguyên chết vì no hả
Nghi và vú cùng cười, Nghi mắng yêu
-Nguyên có thấy ai chết vì no bao giờ chưa? Ăn hết đi, không được cãi
Tôi vừa nhăn mặt vừa ăn. Nhìn điệu bộ tôi, vú không khỏi cười thầm. Đang ăn vui vẻ thì có tiếng chuông cửa. Tôi nhíu mày hỏi thầm
-Ai đến đây giờ này vậy kìa
Tôi đứng dậy đinh ra mở cữa, nhưng vú ngăn lai
-Con ăn đi, để vú
Vú đi vào với một người con gái. Là em, đã lâu rồi tôi chưa gặp lại em. Thấy em Nghi kêu lên
-Hiểu My, sao em lại đến đây
Hiểu My liếc tôi một cái và nói với chị
-Em đến đón chị về, tới giờ cơm rồi mà không thấy chị nên ba mẹ lo
Tôi quay sang hỏi Nghi
-Nghi không nói với hai bác sao
Nghi ngơ ngác
-Nghi có thưa rồi mà, còn nói sẽ ở lại đêm nay
Nghi quay sang em nhẹ nhàng
-Chắc ba mẹ quên rồi, chút nữa chị sẽ gọi về, em lại đây. Em không chào chị Nguyên sao
-Chào
Tôi mỉm cười
-Chào em bé sún
Em rất ghét tôi gọi như vậy, cho nên khi nghe hai chữ bé sún, mặt em cau lại
Vú đi lấy thêm đôi đũa và cái chén đưa cho em
-Hiểu My ngồi ăn với Vú này
Tôi không buồn nhìn cô nhỏ. Đúng là bà chằn. Tôi dững dưng ăn cơm. Sự phớt lờ của tôi làm Hiểu My ghét cay ghét đắng. Cô nhỏ ngồi xuống đối diện với tôi. Đang ăn tôi bỗng nghe đau điếng  ở chân. Thì ra cô nhỏ dậm lên chân tôi. Hiểu My nhìn tôi cười đắc thắng. Tôi giựt chân mình về, và không quên tặng cho cô nhỏ một cái đá
-Ui da
Nghi hoảng hốt
-Em sao vậy Hiểu My
Vú cũng quan tâm
-Con không sao chứ
Hiểu My cười như mếu
-Con bị muỗi cắn, không sao đâu
Nhìn tôi gầm gừ nhìn cô nhỏ cầm chén lên ăn tiếp. Hiểu My là em gái của Hiểu Nghi nhưng tính tình 2 người hoàn toàn khác nhau. Nghi nhu mì bao nhiêu thì Hiểu My lại đanh đá bấy nhiêu. Hiểu My rất ghét tôi vì Hiểu My cho rằng chính tôi làm cho chị của mình đau khổ và cô bé ganh tị khi thấy Nghi chăm sóc cho tôi. Đó là những gì tôi có thể nhìn thấy khi cô bé đối xử với tôi như vậy. Còn tôi thì khác. Có một thời gian tôi còn nghĩ mình đã thích cô bé rồi chứ. Đúng là con nít. Cô bé ghét tôi ra mặt, nhưng tôi phớt lờ. Tôi ít đến nhà và đi chơi với Nghi. Cho đến khi ba năm về trước Hiểu My đi qua Mỹ du học, khoảng thời gian đó tôi cảm thấy dễ chịu hơn. bây giờ không hiểu sao tôi lại phải đụng độ với cô nhỏ. Một cảm giác mệt mõi lẫn vui mừng xâm chiếm lấy hồn của mình.
Ăn xong tôi đi lên nhà trên, vào phòng vẽ của mình, tôi đem bức tranh vẽ còn dang dỡ ra vẽ tiếp. Nghi ngồi bên cạnh, tay cầm một ly trà, còn Hiểu My thì đứng bên cạnh hối thúc
-Chị hai à, mình về đi
Nghi bỏ ly trà sang một bên, cô vẩy tay cho Hiểu My ngồi xuống cạnh mình cô dịu dàng
-Chị sẽ ở lại bên nhà chị Thảo Nguyên ít hôm, em về trước nhé
Hiểu My giận dỗi
-Chị kêu em về đây với chị rồi xuốt ngày ở bên người ta, vậy kêu em về làm gì.
Nghi cười bao dung vì sự hờn dỗi trẻ con của Hiểu My
-Chị hai xin lỗi, chị hai ở mấy ngày rồi sẽ về với My mà
Hiểu My duỗi chân ra và cố ý đá vào chân tôi. Tôi làm lơ còn Nghi nghiêm nét mặt
-Hiểu My, em còn vậy nữa chị sẽ bỏ mặc em đó
Hiểu My biết chị thương mình, nhưng cô không muốn làm Nghi giận vì sợ cơn đau tim của Nghi bọc phát. Cô bé ỉu xìu
-Được rồi, nhưng em về rồi đem đồ qua ở với chị
Bây giờ tôi mới lên tiếng
-Nghi về với Hiểu My đi. Nguyên muốn một mình, Nguyên có nhiều chuyện cần giải quyết nữa
Nghi sững sờ nhìn tôi, cô ngạc nhiên vì chưa bao giờ tôi từ chối không cho Nghi ở lại, vẽ mặt thất vọng của Nghi như càng hiện rõ hơn. Hiểu My châm biếm
-Người ta không cho mình ở lại thì thôi mình về đi chị 2, ở đây làm gì
Nghi im lặng ngước đôi mắt thật buồn nhìn tôi. Tôi tảng lờ tiếp tục vẽ bức tranh của mình. Tôi không dám nhìn Nghi vì sợ mình sẽ bị xao động với ánh mắt đó. Nghi nói thật khẽ
-Vậy Nghi về
Nghi đứng dậy và bước đi. Tôi biết Nghi giận nhưng không làm khác được. Tôi không muốn bị Hiểu My quấy rầy. Tôi cần thời gian riêng cho chính mình. Tôi không tiễn Nghi. Vú ra mỡ cữa cho Nghi. Vú đi vào nhìn tôi trách
-Sao con lại đễ Nghi về, tuần này con bé lo và nhớ con lắm
Tôi nhìn vú cười buồn
-Con còn nhiều chuyện để lo quá, con không thể chăm sóc chu đáo cho Nghi được trong lúc này. Về đến đó ba mẹ Nghi lo cho Nghi thì sẽ tốt hơn
Vú cảm thấy lời tôi nói đúng nên thôi. Vú đi lại dọn dẹp trên bàn tôi rồi nói
-Con vẽ xong rồi đi ngũ sớm.
Tôi mỉm cười ôm vai vú
-Con biết rồi vú đi nghĩ trước đi
Đợi vú đi rồi tôi dọn dẹp phòng tranh của mình lai và suy nghĩ. Tôi đi lai cữa sỗ, ngước nhìn những vì sao trong đêm, cảm giác yên bình.
Cả tuần nay tôi lo đi tìm người đã vu oan cho tôi nên không còn tâm trí nhớ đến Nghi. Đêm nào tôi cũng về trễ và nồng nặc mùi rượu, nên đều bị vú la
-Con cứ xuốt ngày như vậy sẽ thành con nghiện mất
Tôi không muốn giải thích với vú nên chỉ im lặng. Vú thở dài và bước vào trong.
Đêm nay cũng không ngoại lệ. Tôi cũng từ quán bar Modestos về. Về đến nhà thấy cái bóng người đen thui ngồi trước cửa tôi hoảng hồn. Tôi không nhận ra ai cho đến khi nghe tiếng
-Đi chơi dữ ha
Lại là cái giọng móc họng của Hiểu My. Tôi biết tại sao Hiểu My ghét mình, nhưng không ngờ cô bé ghét mình đến vậy. Tôi im lặng không trả lời My và dắt xe vô nhà
Hiểu My kéo tay tôi giật lại
-Chị có biết chị làm chị hai của tôi buồn lắm không?
Tôi vẫn yên lặng đễ Hiểu My nói
-Chị tưởng chị là ai đây. Chị tôi vì chị mà đang bệnh ở nhà kìa. Chị là người có lương tâm không?
Hiểu My thấy tôi im lặng càng tức hơn nữa. Hiểu My định giơ tay đánh tôi, nhưng tôi chụp tay cô nhỏ lại.
-Hãy bỏ cái thói đanh đá đó đi. Không phải lúc nào tôi cũng để yên cho em đánh tôi đâu. Chuyện của chị hai em, tôi biết lo. Em nên về suy nghĩ lại coi hành động và lời nói của mình đi. Đừng có làm như một người thất học.
Tôi thả tay Hiểu My ra và cô nhỏ nhăn mặt. Tôi biết cô bé đau vì mình nắm chặt quá, nhưng đó cũng là bài học nhớ đời cho cô bé
-Có về không hay là đợi tôi tiễn về
Hiểu My nhìn tôi lầm lì.
-Chị không bao giờ thay đổi, vẫn thích nhìn người khác khổ vì chị
Tôi ôm Hiểu My và hôn cô bé. Hiểu My mềm nhủn, nhưng lý trí của Hiểu My cao hơn, cô bé xô tôi ra
-Chị thật bỉ ổi
Hiểu My chạy lại dắt xe đi. Tôi bước vào nhà. Cũng không hiểu tại sao mình làm như vậy
Sáng hôm sau, tôi đến nhà Nghi. Tôi mua một ít điểm tâm mà Nghi thích đến cho Nghi ăn. Chị tám mở cửa cho tôi với nụ cười thật tươi
-Cô Nguyên đến rồi hả ? Cô 2 nhà chị mong em lắm
Nói rồi chị cầm đồ ăn trên tay của tôi và bước vào. Tôi cười thay cho câu trả lời và đi theo sau chị. Vừa vào trong, cảnh tượng trước mắt làm cho tôi phải dừng bước. Hiểu My đang cặm cụi trồng hoa. Đanh đá như cô nhỏ mà cũng biết nâng niu những cánh hoa nọ. Nhìn vào chắc không ai đoán được cô nhỏ đanh đá như thế nào. Như biết có người đang ngắm mình, Hiểu My ngước mắt lên nhìn. Thấy tôi cô nhỏ bĩu môi. Tôi đi lại bên nhỏ
-Tay của em còn đau không
Hiểu My không trả lời. Tôi không hỏi thêm nữa, định quay đi thì nhỏ kêu lại
-Đi đâu đó
Tôi nghiêng đầu nhìn nhỏ trả lời
-Đi thăm Nghi
Hiểu My dừng tay lại, gỡ bao tay ra, nhìn vết bầm trên tay em, tôi ngỡ ngàng. Không ngờ mình mạnh tay quá. Hiểu My gắt
-Dòm gì
Khẽ nhíu mày tôi điềm đạm
-Em lại giỡ cái thói nói chuyện đó với chị nữa, chị sẽ cho tay kia của em bầm luôn đó
Hiểu My như biết sợ cô nhỏ bỏ đi một nước và không quên nói lại
-Ngoài chị 2 tôi ra không biết còn ai thương chị nổi không
Tôi bật cười và bước vào trong. Nghi đang ngồi đọc sách, thấy tôi cô tươi ngay nét mặt
-Nguyên đến rồi hả
Tôi đi lại ngồi xuống cạnh Nghi
-Có người nữa đêm đến mắng cho Nguyên một trận vì làm Nghi bệnh, cho nên sáng là Nguyên đến đây liền
Hiểu My nhìn tôi nguýt dài, Nghi nhìn em mắng yêu
-Lại bày trò gì nữa vậy nhỏ
Hiểu My bất mãn
-Chị 2 đúng là không biết ơn em, em đem người ta đến cho chị hai còn không được tiếng cảm ơn.
Tôi và Nghi cùng cười. Nghi quay sang hỏi tôi
-Tuần này Nguyên làm gì, không thấy gọi phone và qua thăm Nghi
Tôi cầm ly nước chị tám mới đặc trên bàn uống một hơi và nói với Nghi
-Nguyên đi lấy giấy chuẩn bị đi thực tập và làm một ít chuyện
Nghi định hỏi tôi nữa, nhưng mặt Nghi tái xanh. Tay Nghi ôm ngức trông có vẻ rất đau đớn. Hiểu My và tôi cùng đồng thanh hỏi
-Nghi có sao không?
-Chị hai có sao không?
Nghi nói đứt khúc
-Nghi..Nghi...đau quá
Hiểu My la lên
-Ba mẹ ơi, chị 2 có chuyện rồi
Tôi cầm điện thoại gọi xe cấp cứu. Tôi cho Nghi nằm xuống. Ba mẹ Nghi từ trên lầu hớt hải chạy xuống. Bác trai hỏi
-Con Nghi sao rồi Nguyên
-Nghi bị đau lại rồi bác, mọi người tránh ra một chút cho Nghi thỡ
Hiểu My và bác gái đứng khóc. Tôi thì nghe lòng rối bời. Xe cứu thương đến và đem Nghi vô bệnh viện. Bác gái đòi đi theo nhưng bác trai không cho. Tôi nói bác trai đi theo Nghi và tôi sẽ chở bác gái vào sau. Đợi xe cứu thương đi rồi, tôi quay sang nói với Hiểu My
-Em lên lầu lấy ít bộ đồ cho chị 2 đễ chị đem vào
-Em cũng muốn đi
Tôi gật đầu với em và quay sang nói với bác gái
-Con sẽ chỡ bác và Hiểu My đi cùng.
Bác gái cầm tay tôi
-Bác lo quá Nguyên ơi
Tôi trấn an bác mà trong lòng cũng rối như tơ vò
-Bác đừng lo, Nghi sẽ không sao
Đợi Hiểu My xuống, tôi lái xe và chỡ bác cũng Hiểu My vào bệnh viện. Thấy bác trai, bác gái nói như khóc
-Con Nghi sao rồi ?
Bác trai trả lời cho vợ an tâm
-Bác sĩ đang coi, bà đừng lo quá
-Tôi không lo làm sao được, rũi nó có gì
Bác trai la
-Bà chỉ nói chuyện gì đâu không?
Tôi đi lại vào phòng viện trưởng gõ cữa. Giọng oai nghiêm vang lên
-Vào đi
Tôi bước vào, ông Vĩnh nhìn thấy tôi ngạc nhiên
-Thảo Nguyên, lâu quá không gặp con, con về khi nào ??
Chuyện vô tù của tôi đã đăng đầy trên báo nên ai cũng biết
-Con ra cũng được hơn tuần rồi
Ông nhìn tôi đôn hậu
-Bác biết con không bao giờ làm vậy đâu. Bác vui lắm. Sao con có vẽ buồn vậy
Tôi liền nói với ông
-HIểu Nghi đã vào bệnh viện rồi
Ông gật gù như hiễu
-Bác biết điều này rồi sẽ xãy ra. Bệnh tim của Hiểu Nghi đến thời kỳ cuối rồi Nguyên à
Tôi bàng hoàng như không tin vào tai mình. Cảm giác như sắp đánh mất một cái gì đó rất quan trọng
-Không thay tim được sao bác
Ông Vĩnh lắc đầu
-Trễ rồi Nguyên à, nó đã ăn qua phần khác luôn rồi. Cách tốt nhất chúng ta cần làm bây giờ là làm sao cho Nghi vui trong thời gian còn lại
-Nghi còn sống được bao lâu nữa ?
-Quá lắm chỉ là 3 tháng nữa thôi, người nhà cũng nên cho cô ấy đi nghỉ mát ở đâu đó, có lẽ sẽ tốt cho sức khoẻ hơn
Tôi nghe mắt mình cay cay, Nghi rồi sẽ bỏ tôi ra đi, như mẹ tôi vậy. Tôi không muốn, đứng bật dậy chào ông Vĩnh rồi bước ra ngoài. Tôi sẽ nói làm sao với ba mẹ Nghi và Hiểu My đây?
Tôi đi lại bên phòng của Nghi, cầu mong sao cho Nghi được bình an. Bác sĩ đi ra, ba mẹ Nghi và Hiểu My chạy lại
-Con tôi sao rồi bác sĩ
Vị bác sĩ chỉ lắc đầu
-Ông bà và gia đình hãy chuẩn bị tâm lý, vì chúng tôi đã làm hết sức mình rồi
Bác trai hỏi
-Như vậy là sao bác sĩ ?
Ông bác sĩ ôn tồn nói
-Con ông bà chỉ còn sống cỡ dưới 3 tháng thôi, chúng tôi xin lỗi
Mẹ Nghi khóc như mưa còn ba Nghi là Hiểu My chỉ biết đứng yên lặng. Chúng tôi đi vô chỗ Nghi nằm. Bác gái nắm bàn tay Nghi
-Con của mẹ, mẹ phải làm sao đễ con được sống đây
Hiểu My đi đến bên giường chị
-Chị hai ơi, chị phải sống với em nha, chị phải kiên cường lên
Tôi đi ra ngoài, tôi muốn được yên tĩnh. Tôi không muốn Nghi bị gì hết, nhưng tôi không làm được gì cả. Tôi cảm thấy mình thật vô dụng, cứ di lòng vòng bệnh viện cho đến khi không còn biết mình đi đâu nữa, thì Hiểu My đi lại
-Chị hai muốn gặp chị
Tôi nghe nói liền bước theo My. Tôi đi lại ngồi trên giường Nghi. Nghi nắm bàn tay tôi và nói
-Nghi xong rồi phải không?
Tôi lắc đầu
-Nghi nói bậy gì đây, Nghi không sao hết
-Nguyên đừng có gạt Nghi, Nghi biết sức khoẻ của mình mà
Tôi không khóc, nhưng lòng lại thấy đau.
-Nguyên làm cho Nghi một chuyện được không?
Tôi gật đầu
-Nghi nói đi
Nghi nói trong hơi thỡ
-Hãy đi Đà Lạt với Nghi, Nghi muốn thời gian còn lại sẽ được ở bên Nguyên nhiều một chút
Tôi ái ngại nhìn ba mẹ Nghi, nhưNg thấy hai người gật đầu như đồng ý, tôi liền nói
-Được rồi, chúng ta sẽ đi Đà Lạt với nhau
Ngày hôm đó, chúng tôi đưa Nghi về nhà. Qua hôm sau tôi và Nghi lên đường đi Đà Lạt. HIểu My đòi theo và hứa không làm phiền tôI và Nghi. Sợ Nghi không đồng ý, tôI đã phải nói Nghi cho cô bé đi cùng với mình. Thế là Nghi đồng ý. Trước khi đi ba mẹ Nghi dặn đủ thứ chuyện
Ngày thứ 1
Chúng tôi ngôi trên chiếc xe riêng của gia đình Nghi để đi Đà Lạt. Cả ba sẽ ở nhà của Cô Dương. Cô là cô ruột của Nghi. Cô Dương chỉ ở một mình vì người chồng đã mất gần hai chục năm. Mọi người kêu cô nên đi lấy chồng khác, nhưng cô chỉ cười mà thôi. Chúng tôi rất yêu mến cô, tuy tôi không phải là cháu, nhưng cô yêu tôi nhiều hơn Hiểu My và Nghi nữa. Tôi cũng không hiểu vì sao. Cô như là người mẹ thứ hai của tôi vậy.

Tôi nhìn ra cửa sổ ngó bâng quơ còn Hiểu My thì đang ngủ ở băng ghế sau. Chắc cô bé mệt lắm rồi. Nghi đang nằm trên người tôi, cũng đang ngủ say. Tôi cúii xuống nhìn Nghi. Cảm thấy xót xa. Gương mặt Nghi xanh xao. Tôi dùng ngón tay mình xoa nhẹ lên hàng lông mày của Nghi. Chỉ còn một ít thời gian nữa thôi, tôi và Nghi sẽ xa nhau. Tôi cắn môi mình đễ nước mắt khỏi rơi. Nghi từ từ mở mắt ra. Tôi đỡ Nghi dậy và ôm Nghi vào lòng.
-Nghi ngủ thêm chút nữa đi, chưa tới đâu
Nghi lắc đầu mệt mỏi
-Nghi không muốn ngủ nhiều, Nghi muốn nói chuyện với Nguyên. Nguyên kể chuyện cho Nghi nghe đi
Tôi áp má mình lên tóc Nghi, giọng tôi đều đều
-Nguyên kể chuyện cổ tích cho Nghi nghe nhé
Nghi gật đầu, tôi bắt đầu kễ
-Ngày xưa, có một người con gái rất đẹp, tính tình lại dễ thương và tốt bụng. Mọi người trong làng ai cũng yêu mến cô gái đó hết. Cô ở với một người mẹ già trong một căn nhà đơn sơ, nhưng rất gọn gàng và ngăn nắp. Cô gái đó có tên là Thuỷ Tiên. Kế bên nhà Thuỷ Tiên có một người hàng xóm tên là Hương. Khác với Thuỷ Tiên, Hương là một cô gái xấu xí, tính tình lại đanh đá và gian ác. Một hôm có lệnh của Vua truyền tất cả mọi người rằng vua muốn lập hoàng hậu. Thế là tất cả các nàng trong làng đều nao nức chuẩn bị cho mình những bộ đồ đẹp nhất đễ đi dự. Chỉ có mình Thuỷ Tiên là không quan tâm lắm. Cô vẫn chăm sóc cho mẹ mình bình thường và sống một cuộc sống không bon chen. Thế là ngày đó cũng đến, ai cũng nô nức vào kinh thành. Bạn bè Thuỷ Tiên rũ cô đi, nhưng cô từ chối. Và rồi nghe người thầy thuốc nói rằng cô nên vào đó đễ mua thuốc cho mẹ cô vì thuốc của ông gần hết rồi. Thế là không chần chừ, Thuỷ Tiên cùng những cô bạn của mình ra đi. Đến kinh thành rồi, Thuỷ Tiên bèn từ giã đám bạn của mình để đi mua thuốc. cầm được thuốc trên tay rồi cô mừng rỡ , cô đang tung tăng cười vui vẽ thì đụng trúng một người. Thuỷ Tiên cúi đầu xin lỗi, và cô nghe giọng nói của một người con gái cất lên
-Không sao cả, cô có sao không?
Lúc này Thuỷ Tiên mới ngước đầu lên. Cô mỡ mắt thật to , người ở trước mặt cô đẹp quá. Và bên cạnh có hai người đi theo. Cô ấp úng
-À, ờ...tôi...tôi không sao
Người con gái đó nở một nụ cười nhìn cô rồi bước đi. Thuỷ Tiên thẫn thờ, cô làm sao vậy , cô cũng không biết nữa. Thuỷ Tiên còn đang ngơ ngác thì cô thấy....
Nghi cố gắng không ngủ, nhưng cô không chịu nổi nữa, đôi mắt cô không làm theo ý cô muốn. Thấy Nghi chìm vao giấc ngủ rồi. Tôi lấy chiếc gối kê đầu cho Nghi rồi đi xuống băng sau ngồi kế Hiểu My. Tôi cần giãn gân cốt một chút. Hiểu My thức dậy từ bao giờ và đang ngồi ngắm cảnh.
-Chị hai ngủ rồi hả ?
Tôi ngáp dài trả lời cô bé
-Ờ
Tôi cũng muốn chợp mắt một chút vì mấy ngày nay tôi cũng mệt quá rồi. Đang thiu thiu thì Hiểu My đá vào chân tôi. Tôi vẫn nằm im, Hiểu My đá mạnh nữa, tôi bực dọc
-Em muốn gì
-Không muốn gì hết
-vậy để yên cho chị ngủ
-Không muốn
-vậy em muốn gì
-muốn đá
-Chị sẽ bẽ gãy chân em, em thử đi
Hiểu My lì lợm đá vào chân tôi lần nữa. Tôi chụp chân cô bé lại và đánh vào đó một cái
-Ui da
Tôi ra dấu cho HIểu My đừng la to vì sẽ làm Nghi thức dậy
-Chị thiệt là quá đáng
-Cái đó là hình phạt cho những người lì
Hiểu My gầm gừ và đá tôi một cái nữa. Tôi ngồi ngay ngắn lại và nghiêm nét mặt
-em có chuyện gì không vừa lòng thì nói ra đi, đừng có làm cái trò con nít như vậy. Em đã 22 tuổi rồi
-Rồi sao
-Ăn với nói, dù sao chị cũng lớn tuổi hơn em đó, rồi có gì nói đi. Chị làm gì cho em ghét như vậy
Hiểu My quay mặt đi
-Em không nói thì mai mốt đừng có nói, nhưng hãy nhớ chị sẽ không tha cho em nếu em còn làm như vậy lần nữa
Tôi cũng quay đi cố tìm giấc ngủ, Hiểu My dùng chân của mình đá tôi, nhưng lần này nhẹ hơn, tôi quay lại nhìn cô bé. Hiểu My phụng phịu
-Chị lúc nào cũng thua đủ với em. Nhịn em một chút không được hả
-Tại sao chị phải nhịn em
-Vì em nhỏ hơn chị
-Bộ em chưa nghe qua câu " Kính lão đắc thọ " sao?
Hiểu My bĩu môi
-Nhưng chị chưa phải là lão
Tôi nhìn Hiểu My không trả lời, cô bé nói tiếp,như một lời tâm sự, giọng có vẻ buồn hơn
-Em sợ chị Nghi sẽ bỏ em đi quá , em không muốn đâu. Chị Nghi rất thương chị, có mình chị mới có thể làm cho chị Nghi cua em sống lâu hơn tí nữa
Tôi lắc đầu
-Em sai rồi Hiểu My, chị không làm được gì cả. Chị cũng bất lực như em vậy. Chúng ta còn có thễ làm bây giờ là làm sao cho Nghi vui vẽ trong những ngày còn lại thôi.
Rồi tôi nói với em như dỗ dành
-Hiểu My này, chúng ta có thễ nào giữ hoà bình được không? Chị không muốn chúng ta như thế này trước mặt Hiểu Nghi
Hiểu My gật đầu kèm theo điều kiện
-Nhưng chị không được dữ với em
-Được, chị chấp nhận
Hiểu My đưa ngón tay mình ra
-Móc nghéo đi
Tôi móc nghéo xong cầm luôn tay em
-Tay Hiểu My mềm ghê ta ơi
Hiểu My mắc cỡ rút tay về
-Tay chị cũng mềm mà.
Tôi ngạc nhiên với thại độ của Hiểu My, nhưng rồi tôi không quan tâm đến nữa. Tôi nằm ngủ cho đến khi Hiểu My lay cánh tay tôi dậy
-Đến nơi rồi chị Nguyên
Tôi mở mắt ngơ ngác. Trời cũng chiều rồi. Tôi đi lên băng trên và đỡ Nghi dậy
-Công chúa ơi, đến nơi rồi
Nghi nỡ nụ cười hiền đáp
-Nhanh quá Nguyên ha
-Ừ, chúng ta vô nhà nhé, để Nguyên dìu Nghi
-Cảm ơn Nguyên
Hiểu My chạy xuống trước gõ cữa. Tôi đỡ Nghi xuống xe. Cô Dương từ trong chạy ra
-Tụi con đến rồi hả ? Nghi sao rồi ? Khoẻ không con
-Con không sao cô Dương
Cô Dương quay sang tôi
-Nguyên khoẻ chứ con??
-Dạ khoẻ lắm, cô hôm nay đi làm về sớm ha?
-Cô muốn gặp tụi con nên về sớm

Chúng tôi đi vào trong. Trên lầu có 3 phòng và ở dưới có 2 phòng. Tiện cho sức khoẻ của Nghi nên cho Nghi ở dưới. Hiểu My ở chung với Nghi và tôi ngủ ở phòng bên cạnh. Đem đồ đạc vào hết, tắm rửa xong thì cũng đã khuya rồi. Chúng tôi cùng ngồi xuống ăn tối.

Còn tiếp

Blogger
Facebook - Comments

No comments...Leave one now

Powered by Blogger.