Truyện bách hợp: Ta Không Phải Người Hầu Của Ngươi – Chương 11

Leave A Comment ,

Điền Cảnh Lâm bị sốt cao,không biết nằm mơ thấy gì,nước mắt không tự giác rơi xuống,đột nhiên nàng bật người dậy,vẻ mặt đầy thống khỗ,lấy tay sờ lên hoa tai,nếu là hôm nay nàng chết đi,liệu Tào Tích Chi sẽ khóc vì nàng sao ?,có lẽ sẽ không,ngược lại còn cảm thấy vui mừng nữa là khác, Điền Cảnh Lâm nghĩ vậy cười lạnh một tiếng,từ trên giường ngồi dậy,muốn đi ra ngoài uống nước,mở cửa ra liền bị dọa cho sợ muốn nhảy dựng lên, Điền Cảnh Lâm còn tưởng mình gặp quỷ,nhìn thấy Nhậm Dĩnh nữa đêm mặc y phục màu trắng,còn xõa tóc cúi đầu ôm đầu gối,đang ngồi ở trước cửa phòng.

“Ngươi tại sao không đi ngủ ?”


“Ta ngủ không được…cho nên…muốn đi xem ngươi thế nào,lại sợ đánh thức ngươi…”

Điền Cảnh Lâm tay ôm trán,cũng không biết Nhậm Dĩnh gần đây bị gì,hành động càng ngày càng trở nên kỳ quái.

“Có phải đang nghĩ đến chuyện của Tuấn Kiệt hay không,thật ra thì hắn cũng là vì yêu ngươi cho nên mới như vậy….”

Tuy Tuấn Kiệt hắn hành động như vậy là không đúng,nhưng ít ra Tuấn Kiệt hắn còn có dũng khí đi tranh đấu vì tình yêu,còn nàng khi biết Tào Tích Chi lừa gạt mình,nàng cũng chỉ biết trốn tránh,không dám đối diện sự thật…cảm thấy bản thân thật quá nhu nhược….

Nhậm Dĩnh cũng không biết mình có thể lấy lý do gì đi giải thích với Điền Cảnh Lâm ,cho nên chỉ đành im lặng, Điền Cảnh Lâm thấy Nhậm Dĩnh vẫn trầm mặt không nói gì,cho nên đi đến vỗ nhẹ bả vai nàng,coi như là an ũi đi,dù sao đây cũng là chuyện của hai người bọn họ,nàng cũng không tiện nói,hơn nữa ngay cả bản thân còn như vậy thì có tư cách gì đi bình luận chuyện của người khác.

“Nghĩ ngơi sớm đi”

Điền Cảnh Lâm nói xong liền đi xuống lầu,bị mất máu quá nhiều,bây giờ lại đói bụng,cả người trở nên yếu hơn,đi không vững nữa,cố gắng vịnh tay cầm đi xuống cầu thang,vào đến trong bếp đầu đã đầy mồ hôi lạnh,mở ra tủ lạnh lấy đồ hộp,lại nghĩ đến bây giờ mình trở thành độc thủ đại hiệp,đồ hộp cũng không thể khui,mặt buồn bực muốn đem nó bỏ trở vào tủ lạnh,lại nhìn thấy Nhậm Dĩnh như âm hồn không tiêu tan,đang đứng phía sau nhìn mình, Điền Cảnh Lâm lần nữa bị dọa giật mình,cắn răng nghiến lợi nhìn Nhậm Dĩnh.

“Ngươi làm gì nhìn chằm chằm ta,tại sao còn không đi ngủ”

“Ngươi đói bụng có phải hay không,ta nấu cho ngươi,đi ra ngoài đợi ta đi”

Nhậm Dĩnh nói xong đẩy Điền Cảnh Lâm đi ra ngoài, Điền Cảnh Lâm mặt không dám tin tưởng nhìn nàng,cũng không biết sẽ nấu cái gì cho mình ăn,dù sao bây giờ rất đói bụng,chỉ đành phải đi ra ngoài ngồi đợi,lát sau bên trong phòng bếp truyền đến âm thanh chén đĩa bị bễ, Điền Cảnh Lâm cũng sớm đoán được chuyện này sẽ xảy ra, đứng dậy đi vào bên trong,nhìn thấy Nhậm Dĩnh mang tập dề ,đang khom người nhặt mãnh vỡ chén đĩa, Điền Cảnh Lâm đi lấy cây chỗi đến đã thấy tay Nhậm Dĩnh chảy máu,nàng vội kéo Nhậm Dĩnh đứng dậy.

“Không sao chứ ?,mau đi rửa tay đi,ở đây để ta làm là được”

Đột nhiên trên bàn tay rơi xuống một giọt nước, Điền Cảnh Lâm ngẩng đầu lên đã thấy Nhậm Dĩnh lệ rơi đầy mặt.

“Ngươi tại sao khóc,còn bị thương chỗ nào nữa sao ?”

Nhậm Dĩnh mỉm cười lắc đầu,cầm lên cây chỗi quét dọn,nàng cảm thấy bản thân rất vô dụng,ngay cả nấu ăn cũng biến thành như vậy,tự lo cho bản thân còn không xong,lại muốn đi chăm sóc cho người khác, Điền Cảnh Lâm cũng nhìn ra được nguyên nhân,lòng tốt trỗi dậy,nàng đi lấy băng cá nhân đưa cho Nhậm Dĩnh băng lại ngón tay,sau đó cầm lên đồ khui đưa cho Nhậm Dĩnh.

“Để ta chỉ ngươi…đầu tiên khui nó ra,sau đó đặt chão lên bếp,lửa không cần quá lớn…”

Nhậm Dĩnh nhận lấy đồ khui,làm theo hướng dẫn của Điền Cảnh Lâm,nàng cầm lên cây xào thức ăn đứng ở phía sau quan sát Nhậm Dĩnh,nàng đột nhiên cảm thấy mình thật giống đầu bếp trưởng,đang chỉ đạo thực tập sinh,nàng đưa ra cây xào thức ăn,nhướng mày nhìn Nhậm Dĩnh.

“Đặt thức ăn lên đây,bỏ vào chão chiên mới không bị dầu văng trúng người”

“Phốc xích” Nhậm Dĩnh thật không nhịn được nữa rồi,lấy tay che miệng của mình lại,mặt khinh bỉ nhìn Điền Cảnh Lâm.

“Ngươi cho là ta ngu ngốc sao,ngay cả việc này cũng không biết”

Điền Cảnh Lâm cảm thấy mình có chút thất bại,liền đứng sang một bên quan sát,thĩnh thoảng ở phía sau lên tiếng chỉ huy,lát sau Nhậm Dĩnh cầm đến đĩa thức ăn đặt ở trên bàn,nàng dùng nĩa gim một miếng thịt đưa đến bên miệng Điền Cảnh Lâm, Điền Cảnh Lâm thấy vậy cũng liền há miệng ra nhận lấy,ánh mắt đột nhiên phát sáng,giơ lên ngón tay cái,mỉm cười nhìn Nhậm Dĩnh.

“Rất ngon,ngươi mau ăn thử đi”

Nhậm Dĩnh nhìn đến Điền Cảnh Lâm mỉm cười ôn nhu như vậy,nhịp tim không tự giác nhảy loạn,cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Điền Cảnh Lâm ,nàng cúi đầu xuống thử thức ăn.

“Thật không tệ,xem như ta thành công”

Nhậm Dĩnh vui mừng cũng liền quên đi tay của Điền Cảnh Lâm đang bị thương, Điền Cảnh Lâm bị nàng động trúng vết thương,đau đến đầu đầy mồ hôi lạnh,ôm lấy cánh tay của mình,nữ nhân này thật là thô bạo…

“Thật xin lỗi ta không phải cố ý,ngươi không sao chứ”

“….Không có sao”

Điền Cảnh Lâm vốn là muốn chửi nàng,lại nhìn đến vẻ mặt đáng thương của nàng sắp khóc đến nơi,cho nên cũng liền không muốn chửi nữa.Xem ra Điền Cảnh Lâm cũng rất thương hương tiếc ngọc,Nhậm Dĩnh không biết từ ở đâu lấy ra tờ khăn giấy,giúp nàng lau mồ hôi trên trán, Điền Cảnh Lâm đột nhiên cảm thấy hình ảnh này có chút quen mắt,trên phim ảnh cũng thường chiếu qua,nữ nhân vật chính giúp nam nhân vật chính lau mồ hôi,sau đó ánh mắt hai người chạm vào nhau,kế tiếp tiến đến hôn nhau,Điền Cảnh Lâm rùng mình ớn lạnh,cũng không biết tại sao mình nghĩ đến hình ảnh đó,đoạt lấy tờ khăn giấy tự mình lau.

“Ta tự lau là được”

Nhậm Dĩnh cũng biết mình có chút kích động,cho nên chỉ đành im lặng giả bộ dọn dẹp phòng bếp.

“Mau đến đây cùng ta ăn,ngươi nấu nhiều như vậy ,ta một mình ăn không hết”

Đói bụng quá cũng liền quên đi phép lịch sự tối thiểu,ăn đến một nữa mới nhớ đến Nhậm Dĩnh, Điền Cảnh Lâm mặt áy náy cầm cây nĩa đưa cho nàng,ăn xong hai người ai về phòng của người đó. Điền Cảnh Lâm leo lên giường nằm liền ngủ thiếp đi,bên kia Nhậm Dĩnh đang ôm con thỏ mập mạp không biết đang nghĩ gì, cười thầm một mình.

Blogger
Facebook - Comments

No comments...Leave one now

Powered by Blogger.