Truyện bách hợp: Ta Không Phải Người Hầu Của Ngươi – Chương 9

Leave A Comment ,

Đang ngồi xem tivi chuông cửa vang lên, Điền Cảnh Lâm tiện tay đi ra mở cửa,xuất hiện là một nam nhân đẹp trai,hắn mỉm cười nhìn nàng.

“Ngươi tìm ai”

“Ta là bạn trai của Nhậm Dĩnh,không biết Nhậm Dĩnh có ở nhà không ?”

“Ngươi đợi một chút,ta đi gọi nàng”

Nói xong Điền Cảnh Lâm chạy lên lầu gõ cửa phòng,Nhậm Dĩnh mặt lạnh đi ra mở cửa.

“Bạn trai ngươi tới tìm”

Nhậm Dĩnh giật mình,lại có chút lúng túng không biết làm sao,Tuấn Kiệt hắn đến tận nơi tìm,bây giờ nàng làm thế nào tránh đây,trầm mặt không biết suy nghĩ gì,sau đó kéo lấy tay của Điền Cảnh Lâm đi xuống dưới lầu.

“Ngươi làm gì,lại mang ta ra làm bia đở đạn ?”

“Không cho phép nói chuyện”

Nhậm Dĩnh hít một hơi lãnh khí,mỉm cười nắm tay Điền Cảnh Lâm đi đến bên cạnh Tuấn Kiệt.

“Nàng chính là người ta nói với ngươi, Điền Cảnh Lâm”

“Tiểu Dĩnh ngươi gạt ta có phải hay không ?,ngươi có nỗi khỗ gì cứ nói,chúng ta tìm cách giải quyết”

Tuấn Kiệt không tin đây là sự thật,thế nào hắn lại thua kém Điền Cảnh Lâm chứ,hắn nắm chặt lấy tay của nàng,nàng lại đang nắm tay của Điền Cảnh Lâm,ba người giằng co với nhau.

“Tuấn Kiệt ngươi đừng nên như vậy,ta nói đều là sự thật”

Tuấn Kiệt trầm mặt,từ trong túi áo lấy ra một con dao chỉa vào người của Điền Cảnh Lâm.

“Buông nàng ra” Điền Cảnh Lâm là đang bị Nhậm Dĩnh nắm tay,cũng không phải nàng nắm tay Nhậm Dĩnh,nàng vội rút tay về,giơ hai tay lên cao.

“Tuấn Kiệt ngươi làm gì,mau bỏ dao xuống”

Nhậm Dĩnh vẻ mặt khẩn trương muốn đi thuyết phục hắn,Tuấn Kiệt lại lần nữa kéo nàng đến bên cạnh,dùng dao đặt bên cổ của nàng,hắn lùi về phía sau hai bước.

“Ngươi không được đi theo,nếu không ta liền cùng nàng chết chung”

Điền Cảnh Lâm biết mục đích của hắn là muốn mang Nhậm Dĩnh đi,cho nên cũng không dám tùy tiện kích động hắn,sợ làm bị thương Nhậm Dĩnh. Điền Cảnh Lâm đột nhiên lắc đầu thở dài.

“Thật sự ta cũng không muốn nói ra,Nhậm Dĩnh chính là có nỗi khỗ riêng,cho nên mới lừa gạt ngươi”

Tuấn Kiệt nghe vậy ánh mắt liền phát sáng lên,giống như tìm ra chân lý,hắn nhìn về phía Nhậm Dĩnh,tay cầm con dao cũng buông lõng ra,hắn quay đầu lại nhìn Điền Cảnh Lâm.

“Nàng có nỗi khổ gì ,ngươi mau nói”

“Cảnh Lâm” Nhậm Dĩnh nhíu mày ,ánh mắt như muốn nói ngươi không nên lừa gạt hắn.Điền Cảnh Lâm dùng ánh mắt kiên định chấn an nàng,ngay sau đó ánh mắt lại có mấy phần ãm đạm nhìn Tuấn Kiệt.

“Nàng chính là mắc bệnh nan y,cho nên không muốn nói cho ngươi biết…sợ ngươi thương tâm”

Nhậm Dĩnh nghe vậy cắn môi,trừng mắt nhìn nàng,Tuấn Kiệt cũng sắp khóc đến nơi,hắn buông ra con dao ôm chặt lấy Nhậm Dĩnh.

“Tiểu Dĩnh là ta trách lầm ngươi,thật xin lỗi….”

Điền Cảnh Lâm thở phào nhẹ nhõm,lợi dụng hai người bọn họ đang ôm nhau ,nàng nhẹ nhàng đá con dao sang một bên,ra dấu bảo Nhậm Dĩnh chuẩn bị chạy,Nhậm Dĩnh lại lắc đầu,không muốn Điền Cảnh Lâm mạo hiểm lần nữa. Điền Cảnh Lâm cũng không có thời gian đi cùng nàng tranh cãi,nàng kéo tay Nhậm Dĩnh về phía mình,Tuấn Kiệt không kịp phản ứng bị nàng đá một cước bay đến trên ghế salon, Điền Cảnh Lâm vội đẩy Nhậm Dĩnh ra cửa.

“Chạy đi”

“Chúng ta cùng nhau đi”

Lại thấy Nhậm Dĩnh đứng yên bất động,trong lòng có chút gấp gáp,cũng không có thời gian suy nghĩ,nàng đẩy Nhậm Dĩnh ra ngoài,khóa cửa lại,quay đầu lại đã thấy Tuấn Kiệt không biết ở đâu lấy ra con dao,hướng về phía nàng đâm tới.

“Khốn kiếp dám lừa ta”

Blogger
Facebook - Comments

No comments...Leave one now

Powered by Blogger.