Truyện bách hợp: Ta Không Phải Người Hầu Của Ngươi – Chương 8

Leave A Comment ,

Điền Cảnh Lâm nằm trên ghế ở bên ngoài hồ bơi,nàng chậm rãi hít một hơi thuốc,lại nhìn đến Nhậm Dĩnh bước ra,để cho nàng bị sặc khói thuốc không ngừng ho khan,Nhậm Dĩnh mặt một bộ bikini màu đỏ,lộ ra thân thể trắng không tỳ vết,đầy đặn vô cùng quyến rũ, Điền Cảnh Lâm xém chút nữa máu mũi cũng phun ra ngoài,giả bộ như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục nằm tắm nắng,Nhậm Dĩnh mỉm cười đi đến ghế bên cạnh nằm xuống.

“Cảnh Lâm mau đến đây giúp ta thoa kem chống nắng đi”

“Ta không phải người hầu của ngươi”

Điền Cảnh Lâm mặt khinh bỉ liếc nàng một cái,quay đầu đi chổ khác, Điền Cảnh Lâm sợ ánh mắt của mình không nghe theo sự sai khiến,phiêu đến những nơi không nên nhìn đến,cho nên chỉ đành quay đầu đi chổ khác.

“Cha,ta nhờ Cảnh Lâm làm một việc nhỏ,nàng lại …”


Điền Cảnh Lâm nghe vậy quay đầu lại nhìn,thấy Nhậm Dĩnh đang cầm điện thoại,nàng vội giật lấy điện thoại ,thì ra chỉ là hù dọa không có gọi thật,nàng trừng mắt nhìn Nhậm Dĩnh,thật là bỉ ổi,cũng không phải tiểu hài tử,lại còn giở trò đi méc phụ thân.

“Ta làm là được chứ gì”

Điền Cảnh Lâm cầm lấy chai kem chống nắng,ngồi xuống bên cạnh Nhậm Dĩnh,mặt vô biểu tình ho khan một tiếng.

“Thoa ở đâu”

“Thoa kem chống nắng tất nhiên là phải thoa toàn thân” Nhậm Dĩnh nói xong xoay người nằm xấp xuống,cởi đi dây áo của mình,mỉm cười nhìn Điền Cảnh Lâm.

Điền Cảnh Lâm tay rung nhẹ,cũng không có nhìn sắc mặt của Nhậm Dĩnh, cúi đầu bỏ một ít kem lên lưng của nàng,tay đang thoa kem ,ánh mắt lại nhìn đi chổ khác, Điền Cảnh Lâm cũng không biết tại sao mình lại lưu lạc đến nỗi đi làm vệ sĩ,càng không nghĩ đến có một ngày nàng lại bị người khác trêu đùa,còn lại là một tiểu nha đầu nhỏ hơn mình ba tuổi,thật là mất thể diện.

“Ân…thật là thoải mái,bên trái một chút”

Điền Cảnh Lâm nỗi máu điên,không biết nữ nhân này đang giở trò gì,thoa kem chống nắng thôi có cần phải kêu lên như vậy hay không,lại nghe đến Nhậm Dĩnh nói :bên phải một chút,phía dưới một chút,nhẹ tay một chút, Điền Cảnh Lâm không nhịn được nữa rồi,bật người đứng dậy.

“Thoa xong rồi”

“Ở trước vẫn còn chưa có thoa đây” vẻ mặt vô tội nhìn Điền Cảnh Lâm.

“Ngươi tự mình thoa là được”

Nói xong Điền Cảnh Lâm liền đi trở vào trong nhà,Nhậm Dĩnh mỉm cười đầy tinh quái nhìn theo bóng lưng của nàng.

Điền Cảnh Lâm còn chưa có vào tới cửa đã nghe được tiếng thét kinh hãi của Nhậm Dĩnh,nàng vội quay đầu lại nhìn,đã thấy Nhậm Dĩnh ở trong hồ bơi,tay không ngừng quơ loạn xạ ở dưới mặt nước, Điền Cảnh Lâm thấy vậy cũng đoán được nàng không biết bơi,hốt hoảng chạy đến,ngay cả áo khoát cũng không cởi liền nhảy xuống cứu người,bơi đến gần ôm lấy Nhậm Dĩnh cùng nhau bơi lên bờ,Nhậm Dĩnh hai tay câu chặt lấy cổ của Điền Cảnh Lâm có chết cũng không buông.

“Không cần ôm chặt như vậy,ngươi yên tâm sẽ không sao”

Điền Cảnh Lâm vừa nói vừa dùng một tay bơi vào bờ,bị nàng ôm chặt lấy cổ,cho nên chỉ đành phải ôm Nhậm Dĩnh lên bờ,đặt Nhậm Dĩnh xuống ghế, Điền Cảnh Lâm lấy chiếc khăn khoát lên người của nàng.

“An toàn rồi,có thể buông ta ra”

Nhậm Dĩnh nghe vậy nước mắt ương ương ôm chặt lấy Điền Cảnh Lâm.

“Ta thật sự rất sợ” Điền Cảnh Lâm nghe vậy nghĩ nàng có lẽ bị hoảng sợ quá độ,cho nên vỗ nhẹ vào lưng của nàng chấn an.

“Yên tâm bây giờ đã không sao”

Nhậm Dĩnh ở phía sau tà cười,chỉ tiếc Điền Cảnh Lâm không có nhìn thấy được vẻ mặt của nàng.

“Hình như là chân của ta bị chuột rút rồi,thật là đau”

Điền Cảnh Lâm nghe vậy vội đi kiểm tra chân của nàng,sau đó ngẩng đầu lên mặt quan tâm hỏi.

“Là chân nào”

Nhậm Dĩnh giơ lên chân trái của mình,còn giả bộ như mình rất đau, Điền Cảnh Lâm thấy vậy lòng tốt lần nữa trỗi dậy,giúp nàng xoa bóp cổ chân,động tát rất ôn nhu,nhẹ nhàng,trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm,cũng may Nhậm Dĩnh không có sao,nếu không thật không biết thế nào giao phó với Nhậm Thành.Hai người có hai suy nghĩ riêng,Nhậm Dĩnh trong lòng vui mừng như tiểu hài tử được tặng món quà mình yêu thích,ánh mắt chăm chú nhìn vào Điền Cảnh Lâm,lát sau Điền Cảnh Lâm ngẩng đầu lên,thấy Nhậm Dĩnh hai má ửng hồng,còn tưởng nàng bị trúng nắng.

“Có đi được hay không,vào trong đi ở đây sẽ bị cảm nắng”

“Chân của ta vẫn còn rất đau a”

Điền Cảnh Lâm nghe vậy thỡ dài một tiếng,ôm lấy Nhậm Dĩnh đi vào bên trong,Nhậm Dĩnh đạt được mục đích,hay tay ôm lấy cổ của nàng,đầu cũng tựa vào trong lòng ngực của Điền Cảnh Lâm.
Điền Cảnh Lâm ôm nàng lên lầu,cẩn thật đặt nàng xuống giường,tay cầm lên điện thoại gọi cho bác sĩ,lại bị Nhậm Dĩnh ngăn cản.

“Không cần,nghĩ ngơi một chút là tốt rồi”

“Không được,ta đã hứa với cha ngươi sẽ chăm sóc tốt cho ngươi,nếu ngã bệnh làm sao bây giờ”

Nhậm Dĩnh nghe nàng nói như vậy,trong lòng có chút mất mát,thì ra Điền Cảnh Lâm chỉ là vì cha của nàng,cho nên mới quan tâm nàng như vậy, Điền Cảnh Lâm thấy nàng đột nhiên trầm mặt ,lấy tay đặt lên trán nàng kiểm tra xem có nóng hay không,lại bị Nhậm Dĩnh tránh thoát.

“Ngươi thật không sao chứ ?”

“Ta không có sao,ngươi ra ngoài đi ,ta muốn nghĩ ngơi….”

“Nhớ thay y phục xong hãy ngủ,có cần gì gọi điện thoại cho ta”

Điền Cảnh Lâm nghĩ có lẽ nàng mệt mõi,cho nên cũng đi ra ngoài,trở về phòng của mình tắm thay y phục,ngã lưng xuống giường liền ngủ thiếp đi,trong mơ nàng lại nhìn thấy Tào Tích Chi cùng ca ca của nàng, Điền Cảnh Lâm đầu đầy mồ hôi lạnh bật người dậy,chiếc mền rớt xuống đất,nàng khom người xuống nhặt lên,nàng trước khi ngủ cũng không có đấp mền,nàng cũng không có thói quen đấp mền,vậy thì ai tốt bụng như vậy đấp mền giúp nàng,Lý thẫm sao ? có lẽ là vậy. Điền Cảnh Lâm đi ra ngoài ngồi trên ghế,lẳng lặng nhìn lên bầu trời,nàng đến đây cũng đã gần ba tháng rồi…

Blogger
Facebook - Comments

No comments...Leave one now

Powered by Blogger.