Truyện les - Thế Là Ta Yêu Nhau Chương 11 - Tác giả: WinterLove

Leave A Comment ,

Tiếng nói từ trong vọng ra

-Đang bận rồi

Thy không đợi, cô mỡ cữa bước vào . Thắng giận dữ khi thấy cữa mõ, nhưng khi nhìn thấy Thy, Thắng ngạc nhiên rồi lại thích thú . Giơ tay ra hiệu cho nhưng cô gái đi ra ngoài . Thắng hất mặt nhìn Thy

-Ngọn gió nào đưa em đến đây vậy Thy?? Chấm trúng cô nào rồi sao??

Thy đi lại cô ngôi xuống đối diện với Thắng



-Nếu chấm trúng khôNg cần phải xin phép, tôi đã đem cô ta đi rồi

Thắng bóp nát lon bia

-Em nghĩ em là ai đây? Chỗ này không phải muốN vô là vô đâu . Em coi thường anh quá rồi

Thy nhếch môi

-Dẹp đi, đừng có anh em ỡ đây. Khi nào mày cảm thấy món nợ còn nợ tao đã đựoc thanh toán thì đã đem cai giọng ông chũ đó ra nói . Còn không thì im đi.

Thắng tức tối nhưng cố ghìm lại . Thắng nghĩ hình như Thy đã biết được dềU gì rồi .

-Nợ gì ? Em nói anh không hiễu

Thy giụt mấy tấm hình lên bàn . Thắng thay đỗi nét mặt . Thy đứng lên bõ tay vô túi và nói

-Coi rồi hãy gát tay lên trán suy nghĩ cách trả nợ đi. Tao cho mày 2 tháng thôi . Những gì tao cần hãy đáp ứNg đi. Còn không thì đợi ngồi ăn cơm tù .

Không nhìn nét mặt của Thắng, Thy bước ra ngoài . Và cô quay lại nói với Thắng

-Đừng có giỡ trò, nếu không muốn còn chỗ làm ăn . Cũng đừng có làm khó cô bé đó .

Thy ra ngoài và không đóng cữa lại . Cô đi xuống và vào phòng lúc nãy . Cô bé vẫn ngồi đợi Thy . Thấy Thy cô bé mừng rỡ

-Chị không sao chứ

Thy lắc đầu, cô nhìn cô bé thật lâu và hỏi

-Cho chị ít thời gian. Khi mọi chuyện xong rồi chị sẽ đưa em ra khõi đây .

Thy nói rồi và bỏ vào tay cô bé một tờ giấy

-Khi nào cần thì gọi chị

Thy đi ra ngoài . Cô bé nhìn theo thẫn thờ . Bóp chặt tờ giấy trong tay mình , nước mắt cô bé chảy dài .
Thy vừa bước ra khõi nơi đó, cô không quay đầu nhìn lại . Một nơi mà Thy nghĩ mình sẽ không bao giờ muốn qua lại . Giờ phút này, cô mong được ỡ gần Vicky. Chỉ có bên Vicky, Thy mới thấy ấm áp . Lái xe chạy thẵng về nhà, Thy cho xe vào garage và đẫy cữa thật nhẹ bước vào . Vicky đang ngũ trong tiếng thỡ đều . Thy đến bên cạnh và hôn lên trán cô bé . Rồi Thy lấy một quần áo vào phòng tắm . Thy không mỡ nước nóng, cô đễ nước lạnh tạt vào người . Rùng mình, Thy nghe má mình thật rát . Tắm xong, Thy đi lại bên giường . Cô cố ý nhích mình ra xa Vicky một chút sợ làm Vcky thức . Đang lim dim chuẩn bị ngũ thì vòng tay Vicky xiết chặt .

-Sao giờ này mới về

Thy lấy tay vút ve má Vicky và nói

-Thy nói với em hôm nay Thy về trễ mà, không nhớ sao?

Vicky áp má mình vào cỗ Thy gật đầu

-Em nhớ Thy, Thy nhớ em không?

Thy ôm Vicky thật chặt

-Nhớ nhiều như vậy nè

Vicky la lên

-Nghẹt thỡ em quá, định giết người lấy của sao

Thy cười giòn ta và thả lõng Vicky ra

-Em có của gì đễ Thy lấy ??

Vicky giơ ngón tay lên ra vẽ đâm chiêu

-Đễ em coi, nhiều quá đếm không hết luôn

Thy chụp ngón tay của Vicky và cắn nhẹ

-Ui dza, đau em

Thy quính quáng

-Chị cắn nhẹ mà

Vicky cười phá lên

-hihihihi

Biết mình bị lừa, Thy thọt léc Vicky

-Cho chừa tội gạt người khác nè

-Tha cho em, tha cho em, em biết lỗi rồi

-Biết lỗi thiệt khôNg?

Vicky gật đầu lia lịa

-Em biết rồi, lần sau không dám nữa

Thy kéo Vicky sat lại lòng mình . Vút tóc Vicky, Thy nói thật nhỏ chỉ đủ hai người nghe

-Chỉ khi bên em, Thy mới thật là Thy và mới cảm thấy mình bình an.

Vicky cạ mũi mình vào má Thy

-Vậy đừng xa em Thy nhé, em rất thích cảm giác này

-Thy cũng vậy

Thy cuối xuống hôn vào đôi môi Vicky. Trăng trên cao mắc cỡ lẽn vào đám mây khi thấy hai thân thễ quyện vào nhau.

Đến khi mặt trời chiếu vào Thy mới thức dậy, đêm hôm qua cô ngũ thật ngon. Rờ sang bên cạnh không thấy Vicky đâu. Thy ôm chiếc gối vào lòng tìm mùi hương quen thuộc đó . Rôi cô mỉm cười một mình . Nhìn đồng hồ, đã đến giờ đi làm, hôm nay Thy còn phải gặp Minh nữa . Bước vội xuống giường, định vào phòng vệ sinh thì Thy thấy tờ giấy chỗ cây đèn ngũ . Cầm lên Thy đọc

-Chào buổi sáng, Thy của em

Em hôn lên má Thy năm cái nhưNg Thy vẫn không thức dậy, nên em đễ Thy ngủ tiếp . Hôm nay em sẽ nấu cơM đợI Thy, nhớ đi làm về sớm nhé . Em giờ nấu ăn giỏi lắM rồi, Thy chuẩn bị coi em trỗ tài . Hôn Thy

Bye Bye

Thy sờ lên má mình và mỉm cười .

~~~~

Vicky vừa vào lớp cũng là lúc bà cô bước vào . Hên quá, chưa bị trễ . Vicky đi lại gần nhỏ bạn người mỹ trắng và ngồi xuống . Đang chăm chú nghe giảng thì điện thoai của Vicky rung. Vicky mỡ ra và thấy tin nhắn của Hương

-Đi ăn trưa nhé Vicky

Vicky nhắn lại

-Ăn ỡ đâu?

Tin nhắn của HươNg

-Nhà hàng Sweet nhé

-OKay, hẹn 12 giờ rưỡI ỡ đó nhé

-okay, gặp Vicky sau

Vicky bỏ phone vào cặp và suy nghĩ . Chút nữa cô phải tìm cách đễ lấy một ít tin tức của Hương mới được .

Học xong, Vicky lái xe đến quán Sweet ngay. Cô cho xe vào parking và đi vào trong. Hương đã ngồi đó đợi Vicky từ lâu. Đi đến ngồi bên cạnh Hương. Vicky nói

-Xin lỗi nha, Vicky đến trễ

Hương nhìn Vicky nhìn, cái nhìn làm cho Vicky khó chịu, nhưng cô khôNg lộ ra

-Không sao hết, Vicky ăn gi? Gọi nha

Vicky còn đang tìm món ăn thì cô nghe có tiếng Trâm gọi mình, cô hết hồn . Thế là mất cái tin tức nữa rồi . Cô quay sang cười với Trâm

-Chào Trâm

Trâm nhìn Hương giận dữ rồi quay sang hõi Vicky

-Sao Vicky lại đi với Hương??

Vicky nhíu mài

-Sao vây? Vicky không có quyền đó sao ??

Hương xen vào

-Có đi với HƯơng cũng đâu mắc mớ gì đến Trâm

Trâm hậm hựC

-Mày .....

Định chữi nhưng thấy Vicky Trâm đành lãng sang chuyện khác

-Qua ngồI vớI Trâm đi

HươNg giận dữ, nhưNg im lặng vì Vicky vớI lại đám đàn em cua Trâm đông quá. ThấY khó chịu, Vicky nói

-Trâm có thễ ngồi chung vớI Vicky và Hương nếu muốn, vì Vicky đã hẹn với HƯƠng không thễ đi chỗ khác ngồI với Trâm được .

Biết không làm gì được, Trâm ra hiệu cho đám đàn em, rồi ngồi xuống bên cạnh Vicky. Nhìn hai gương mặT đằng đằng sát khí, Vicky không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Bữa an troi qua một cách vô vị, Vicky cảm thấy hình như mình làm một việc không đáng để làm. Có lẽ Thy nói đúng, Vicky nên lo học và cho Thy một thời gian. Ngồi kế Trâm và Hương, Vicky cảm thấy họ không có chiều sâu và là những người "lùn" về trí thức . Cô cảm thấy hạnh phúc khi được Thy yêu .

Về đến nhà, Vicky thay vội quần áo và đi xuống bếp . Cô muốn làm một bữa ăn thật ngon cho Thy . Nấu ăn dọn dẹp xong Vicky nhìn đồng hồ cũng đã gần 7 giờ . Cô cảm thấy mệt và đi vào phòng tắm . Mở nước đầy bồn , cô ngăm mình . Nhắm đôi mắt lại Vicky mơ màng ...

Thy dọn dẹp lại giấy tờ của mình và bước ra ngoài . Cô dặn dò Amy mấy câu và bước ra xe. Chạy thẳng đến nhà Tiên , Thy lái xe lên sẵn . Thy mở cửa và bước vào trong . Gìơ này Tiên vẫn chưa về . Thy đi vào bếp và làm mấy món thức ăn .Cô vừa nấu vưa đi vào phòng Tiên . Mở hộp tủ của Tiên ra , Thy nhìn thấy những quyển album đã cũ . Cô mở ra xem ,hình của Thy , Tiên và những người bạn thời còn học high school . Rồi có cả hình Nhã Tịnh nữa . Thy nhìn xuống cái ngày được viết trong bức hình . Một ngày trước khi Nhã Tịnh chết , cô và Nhã Tịnh đã không gặp nhau một tháng . Bỏ quyển album vào trong tủ lại , Thy thấy cái hộp đã được khóa . Thy cầm lên và lắc lắc . Hình như là tiếng của băng cassette . Và bên trên chiếc hộp để chữ " Kỷ Niệm" . Là gì đây ? Thy thử mở ổ khóa ra nhưng không được . Khi đi vào phòng tắm , cô mơ học tủ ra và tìm đc cây ghim tóc . Cô bẻ ra cho uốn vòng lại và đút vô ổ khóa . Cái hộp liền đựơc mở ra . Thy không lạ với những trò chơi này vì ngày xưa Thy đã làm nhiều lần .

Thy mở chiếc hộp đó ra , trong đó có một cuống băng nhỏ , cái CD và một bức thư . Thy mở bước thư ra , nhưng có nghe tiếng chìa khóa . Cô vội vàng đóng hộp và khóa lại , bỏ vào tủ . Cô giả vờ nằm ngủ . Tiên đi vào , Thy nghe tiếng chân cô đi xuống bếp , và sau đó dừng lại trước phòng ngủ . Tiên mở cửa vào phòng , thấy Thy đang ngủ cô liền đi đến bên giường . Như không kiềm chế được Tiên cuối xuống hôn Thy , cô sờ lên má Thy và nói

- Nếu mỗi ngày đều được ở bên Thy như thế này thì hay biết mấy .

Thy vẫn không nhúc nhích , nhưng những cử chỉ và lời nói của Tiên không làm cho Thy có cảm xúc gì hết . Cô thấy dưng dưng Tiên làn tay vào áo Thy , biết rằng nếu không thức dạy thì Tiên sẽ đi xa hơn nữa . Thy cựa mình . Tiên rút tay mình và đứng dạy , Thy mở mắt ra .

- Tiên về rồi hả ? Xin lỗi , Thy ngủ quên mất .

Tiên cươì gượng , như sợ Thy biết điều gì đó

- Không sao Tiên cũng vừa về thôi .

Thy như sợt nhớ chuyện gì , cô hoảng hốt

- Chết rồi , Thy quên tắt bếp mất !

Tiên dắt tay lên vai Thy trấn an

- Đừng lo , Tiên tắt lửa rồi .

Thy thở phào , Tiên ngồi xuống , cố nhìn sâu vào mắt Thy nói

- Cám ơn Thy đã lo lắng cho Tiên

Tiên định nắm tay Thy , nhưng Thy rút tay về cô nhìn đồng hồ nói

- Thy phải về đây , Vicky đang đợi Thy ở nhà .

Tiên cuối mặt cất giọng buồn bã nói

- Tiên cũng đợi Thy vậy .

Thy giả vờ nhưng không nghe , hỏi lại .

- Tiên nói gì ?

Tiên xua tay

- Không gì đâu , cám ơn Thy nấu đồ ăn cho Tiên hôm nay .

Thy với tay lấy giỏ và chìa khóa cô nói

- Bạn bè mà , không cần khách sáo như vậy .

Thy bước ra cửa , cô không quên noí với Tiên

- Vài ngày nữa Thy đi vắng rồi , không có quản Tiên được

Tiên đứng dậy

- Thy đi đâu hả ?

Thy gật đầu nói

- Thy định dẫn Vicky đi camping vì Vickyy được nghĩ học mấy ngày

Chần chừ một chút , Tiên nhìn Thy nói

- Tiên có thể đi chung được không ?

Thy nhíu mày

- Nếu Tiên muốn .

Nghe Thy nói vậy , Tiên hớn hở ra mặt

- Vậy thì hay quá , Mai Tiên sẽ qua nhà Thy rồi mình đi chung

- Okay , mai gặp nhay 5 giờ chiều .

Rời khỏi nhà Tiên , Thy lái xe về nhà . Thy gọi Vicky

- Vicky ơi , Thy về rồi nè .

Không nghe tiếng trả lời , Thy đi vào phòng ngủ vẫn không thấy Vicky . Thy đi vào phòng bếp . Thức ăn đã được dọn ra bàn và Vicky đang ngồi chống cằm , chề môi nhìn Thy . Thy cười thật to , Vicky nguỵt Thy

- Chị còn cười được hả ? Biết là em đợi chị nãy giờ không ?

Thy đi lại ôm Vicky

-Đừng giận chị , tại thấy mặt em dễ thương quá nên chị cười đó chứ .

Vicky vùng vẫy , cô hờn dỗi

- Đi đâu giờ mới về .

Thò tay bóc đồ ăn vào miệng , Thy nói

- Đi qua nhà Tiên mới về

- Qua nấu ăn , dọn dẹp cho Tiên hả ?

Thy trợn mắt

- Sao cưng của chị hay vậy ?

Vicky thổi vào mắt Thy nói

- Không sợ em ghen sao ?

Thy lắc đầu

- Em của chị biết chuyện lắm , không bao giờ ghen ẩu hết .

Vicky nghe mặt bừng

- Tha cho chị lần này , lần sau không được để em đợi nữa .

Thy vòng tay lại

- Dạ thưa cưng của chị , chị biết ròi , mình ăn cơm nha , chị đói quá .

Thy nói rồi , không đợi Vicky , cô cầm đũa lên và ăn ngấu nghiến

- Em nấu đồ ăn ngon hơn chị rồi . Nấu mỗi ngày là có thể trở thành đầu bếp

Vicky cũng không vừa , cô nói

- Em sao bằng chị đựơc , người ta nói " Trứng sao bằng gà "

Thy xém xặc

- Em học ở đâu câu nói hay vậy ?

Vicky chảnh

- Em mà , đâu cần phải học , em chế ra đó hihihi

Thy và Vicky ăn buổi tối trong không khí thật vui vẻ . Ăn xong , Vicky phân công cho Thy rửa chén . Cô đứng ngắm

- Em không giúp chị rửa chén sao mà đứng nhìn vậy

Vicky lắc đầu

- Người nấu thì người phải rửa , đó là quy luật tự nhiên

Thy cười hiền

- Yes ma’m , lại là quy luật của em phải không ?

Cụng đầu mình vào trán Vicky , Thy tiếp

- Mai mình đi camping em nhé , lâu rồi chúng ta chưa đi chung với nhau .

Vicky phấn khởi

- Hai chị em mình thôi hả ? Được đó , camping ở đâu ?

Thy lắc đầu

- Có Tiên đi nữa

Vicky xụ mặt

- Tại sao ?

Cô mở nước nhỏ lại , cô nói chậm rãi

- Thy có li do riêng của mình

Vicky không muốn hỏi nữa , vì cô biết có hỏi cũng không được câu trả lời nơi Thy .Cô suy nghĩ một chúc rồi nói

- Vậy em đem theo bạn được không ?

Thy gật đầu

- Nếu em muốn

Vicky cười ranh manh và chạy vào trong phòng . Cô cầm phone và gọi cho mấy người . Cô nói thầm với mình

-Rồi sẽ có một chuyến đi đầy ấn tượng

Thy mướn một chiếc xe 12 chổ ngồi để mọi người có thể ngồi cho thoải mái . Ngoài Thy, Vicky, Tú và Tiên ra còn có Hương và Trâm nữa . Vicky nhìn họ kênh nhau mà không khỏi cười thầm . Trong lúc mọi người bỏ hành lý vào trong xe thì Thy đi lại nói nhỏ vào tai Vicky
-Trò chơi mới của em có phải không
Vicky hí hửng bá cổ Thy cười khúc khích
-Vậy cho phấn khỡi
Thy cốc vào đầu Vicky mắng yêu
-Em giỏi lắm, có chuyện gì xảy ra thì tự mình lo đi nhé .
Nói xong Thy đi lại giúp mọi người bỏ đồ đạc lên xe. Khi mọi thứ đã xong xuôi rồi,
Thy cho xe chạy . Trong xe có ba băng ghế phía sau. Thy và Vicky ngồi phía trước . Tú và Tiên ngồi băng trên. Còn hai băng sau, Trâm và Hương mổi người một băng. Thy nhìn ra đằng sau bằng kính hậu mà không khỏi cười thầm trong bụng . Vicky thật biết trêu người ta. 4 người phía sau không ai ưa ai cả . Thy không bao giờ nghỉ họ sẽ ngồi chung cả . Thy nhìn qua Vicky, cô bé nhe răng cười với Thy. Thy cầm tay Vicky bóp nhẹ . Xe đi được một tiếng thì mọi người đều ngủ cả . Chỉ còn mình Tiên và Thy là tỉnh táo thôi. Thy kéo chiếc mền lên cao một chút đắp cho Vicky. Nhìn Vicky ngủ như thiên thần . Ánh mắt yêu thương của Thy nhìn Vicky, Tiên đã thấy hết . Cảm giác bực bội len vào hồn . Nhưng Tiên xua đuổi nó ngây. Ngày xưa Tiên đã làm một việc rất sai lầm va nó vẫn còn ám ảnh cô vào từng giấc ngủ . Tiên không muốn chuyện đó lập lại . Cô muốn để nó trôi vào quá khứ . Tiên cười cay đắng trong lòng . Chắc là Thy không biết cô phải đi bác sĩ tâm lý cho mỗi giấc ngủ của mình bình yên hơn. Rồi Tiên tự hỏi . Nếu Thy biết đều đó, Thy có quan tâm cô nhiều hơn không? Tiên rất muốn được ỡ vị trí của Nhã Tịnh, và bây giờ là Vickỵ Cô có tất cả, nhưng cái cô cần nhất lại không thể có được . Nhưng Tiên có bao giờ nghĩ rằng nếu Thy đồng ý yêu Tiên thì Tiên có can đảm để đi hết suốt cuộc đời của mình với Thy không? Và nếu một ngày nào đó Thy biết sự thật, Thy có tha thứ cho Tiên không? Tiên lắc đầu, Tiên không để cho Thy biết được, nhất định là không. Nãy giờ Thy nhìn thấy gương mặt đăm chiêu của Tiên. Tiên như có tâm sự và Thy biết đều đó .
Thy lái xe vào chợ, mọi người xuống xe đễ mua đồ ăn. Mọi người bây giờ đã thức dậy . Thy đưa cho mỗi người một tờ giấy có viết những thứ cần phải mua
-Mình chia nhau ra mua sẽ mau hơn. Ai xong thì đứng chỗ quầy tính tiền đợi Thy
Và họ lại tiếp tục lên đường một tiếng sau đó . Xe chạy thêm nữa tiếng nữa thì đã gần đến nơi. Chổ này được gọi là Angel Mountain. Đây là nơi đã tìm ra được xác của Nhã Tịnh . Nhưng không biết ai còn nhớ không? Hay chỉ mình Thy. Thy chạy vào sâu cỡ 3 Mile và ngừng lại . Cảnh vật thật đẹp . Vicky đi xuống và hít thật sâu. Cô đi lại vòng tay ôm Thy.
-Đẹp quá
Thy hôn lên chót mũi Vicky nói
-Chúng ta lựa một chỗ dựng liều nhé
Cả hai đi lòng vòng và chọn một chỗ dưới bóng cây to bao phũ, Vicky reo lên
-Chỗ này đi Thy, ban ngày sẽ mát lắm
Thy nhìn quanh và gật đầu . Tuy cây to bao phủ nhưng không có cành rũ xuống mà ỡ tít đằng trên. Và cũng không có nhiều cành khô. Vicky và Thy đang giăng liều thì Tú đi lại
-Thy à, Tú đi coi xung quanh một chút nhé
Thy nhìn Tú như hiểu ý, nhưng đễ một mình Vicky lại giăng liều thì không được .
Vicky biết chắc Thy và Tú có gì đó cần trao đổi với nhau nên cô nói với Thy
-Chị đi dạo với chị Tú đi, em tự làm được mà .
Thy nhìn Vicky thầm cảm ơn sự tinh tế của cô bé . Thy và Tú rảo bước đi. Còn đang loay hoay với cái liều thì Trâm đi lại
-Để Trâm giúp Vicky
Vicky lắc đầu
-Thôi khỏi, Trâm lại làm của Trâm đi
Trâm cầm cái đầu giây bên kia và giúp Vicky dựng liều lên
-Trâm giúp cho, Trâm làm của mình sau
Vicky không nói gì . Với sự giúp đỡ của Trâm, Liều của Vicky cũng được dựng xong. Vicky nói với Trâm
-Chúng ta lại giúp Hương và chị Tiên.
Trâm ngần ngừ không muốn đi, nhưng không muốn làm phật ý Vicky nên Trâm lẽo đẽo theo sau. Đến gần Tiên, Vicky hỏi
-Chị Tiên cần giúp không?
Tiên ngạc nhiên khi thấy Vicky, cô vút lại mái tóc của mình trả lời
-Nếu vậy thì tốt quá, cảm ơn em
Vicky quay sang Trâm
-Vậy Trâm lại giúp Hương nhé, mình làm cho mau vì trời cũng nắng lắm rồi, còn nấu
trưa nữa
Trâm bấm bụng đi lại giúp Hương. Tiên quay sang hỏi Vicky
-Thy đâu rồi
Vicky cười trả lời
-Chị Thy đi dạo với Tú rồi
Tiên nhíu mày rồi nói sang chuyện khác
-Em còn học bao lâu nữa
Vicky vẫn còn dời mắt khỏi cái liều, cô trả lời khi đã đóng xong được cái cộc
-Em còn mấy năm nữa
-Em có dự định làm gì không?
Lúc này Vicky mới ngước mắt lên nhìn Tiên
-Làm gì là sao? Em không hiểu
Tiên lúng túng
-à, chị muốn nói là em định làm ỡ đây hay về lại nhà
Vicky chọc tức Tiên
-Thy ỡ đâu em ỡ đó, nhưng em nghe Thy nói là Thy sẽ dọn đi nơi khác ỡ khi em ra trường
Nhìn gương mặt ngạc nhiên lẫn thất vọng của Tiên, Vicky nghe lòng hối hận, Tiên nói tiếp
- Vậy mà Tiên không nghe Thy nói gì cả .
Tiên nói và nhìn người con gái trước mặt mình .Cảm giác không còn được thấy mặt Thy nữa thật ngoài sức tưỡng tượng của cô. Vicky nhìn Tiên và cô thấy sợ, ánh mắt Tiên giờ đây không thấy hiền diệu một chút nào cả . Vicky nghe lòng bất an. Tiên thấy được đều đó, cô lấy lại nét bình thản
-Xong rồi, Tiên bỏ đồ vô trước . Vicky lại giúp Trâm và Hương đi
Vicky ngạc nhiên, cô chưa giới thiệu Trâm và Hương với Tiên, Vicky cũng chưa thấy họ trò chuyện với nhau. Sao họ lại biết nhau. Có rất nhiều điểm thắc mắc mà Vicky muốn giải . Cái liều cuối cùng được dựng lên cũng là lúc Thy và Tú về . Mọi người cũng bắt đầu nấu đồ ăn trưa . Tú hỏi
-Hôm nay chúng ta ăn món gì vậy ?
Vicky tra lời thay mọi người
-Canh bí nấu với tôm và rau cải xào hào
Tú reo lên
-Wow, ngon quá, lâu rồi Tú mới được ăn đó . Hôm nay Vicky trổ tài hả
Vicky lắc đầu
-Vicky chỉ được lặt rau thôi
Rồi cô chỉ vào Thy
-Đầu bếp chính
Tiên bây giờ mới lên tiếng
-vậy còn gì bằng, Tiên rất thích canh bí Thy nấu
Vicky ngây thơ
-Vicky cũng vậy
Vậy mà Tiên nghĩ vicky sẽ ghen. Không ngờ cô bé này cũng biết kiềm chế mình ghê. Chỉ có Thy là biết Vicky thành thật vì đó thật sự là món ăn Vicky thích . Thy kéo Vicky lại bên mình . Ôm Vicky, Thy nói
-Biết em thích nên chị nấu cho em ăn nè
Tú thấy vậy trêu
-Ngọt quá, chịu không nổi
Chỉ có Tiên, Trâm và Hương là để mặt mày rất khó coi. Hương bực bội nói
-Hương đi toa lét một chút
Vicky nói với theo
-Đợi Vicky đi chung với
Hương tươi nét mặt
-Đi, chúng ta đi chung
Đợi Vicky đi rồi, Tiên đi lại bên Thy
-Tiên giúp Thy nhé
-Okay
4 người còn đang nấu ăn thì nghe tiếng la của Vicky . Thy tắt lữa và chạy đi. Tú, Trâm và Tiên cũng chạy theo sau. Khi 4 người chạy đến toilet thì thấy gương mặt của Vicky trắng bệt, còn Hương thì ngơ ngác . Thy đi lại ôm Vicky. Vicky ôm Thy cứng ngắt . Người cô bé run lên từng chập . Vicky nói trong trong sợ hải
-Chúng ta về liều, ra khõi đây mau mau
Thy không hiểu chuyện gì nhưng cô làm theo lời Vicky. Mọi người đi lại liều . Vicky vẫn còn ôm chặt lấy Thy. Tú quay sang nhìn Hương hỏi
-Chuyện gì xảy ra vậy
Hương lắc đầu
-Hương không biết nữa . Hương nghe Vicky la lên thôi
Thy vút tóc Vicky
-Hết chuyện rồi đừng sợ nữa . Cho Thy biết chuyện gì xảy ra với em
Vicky từ từ kễ lại
-Lúc nãy khi em rữa tay nhìn trong gương em thấy có một người đứng ngoài nhìn vô. Người đó có gương mặt trắng bệt, xanh xao. Tóc thì dài, nhìn ghê lắm, như ma vậy
Mọi người quay nhìn Hương, nhưng Hương lắc đầu như ngầm bảo là Hương không thấy gì cả .
Tiên hỏi
-Có khi nào Vicky thấy lầm không?
Hương đồng ý
-Đúng rồi đó, vì Hương cũng rữa tay nhưng đâu thấy gì
Vicky im lặng, cô không muốn cải với họ, cô thấy rõ ràng . Ánh mắt đó làm cô rùng mình . Vicky không phải là một người sợ ma, nhưng sao ánh mắt đó ghê quá . Thật buồn . Thy cũng không tin là Vicky nhìn lầm, vì tính Vicky Thy cũng rõ . Chắc có gì đó, nhưng là ma thì Thy không tin. Trâm nãy giờ im lặng liền nói
-Hết chuyện rồi, chắc Vicky nhìn lầm thôi. Chúng ta nấu cũng chín rồi, dọn cơm nhé
Mọi người đứng lên như chấm dứt câu chuyện . Vicky rời khỏi Thy, cô nhìn Thy và thấy được sự tin cậy và lo lắng trong mắt Thy. Cô biết rằng Thy tin mình, Vicky nghe ấm áp, Thy nói nhỏ vào tai Vicky
-Chúng ta sẽ bắt con ma đó tối nay nhé, nó dám làm em sợ
Vicky gật đầu, bây giờ cô cũng bớt run, vì dù sao cũng còn có Thy. Mọi người ăn cơm dọn dẹp xong cũng gần tối . Đốt lữa lên, 6 người ngồi xung quanh.
Vicky nếp sát vào lòng Thy. Nổi sợ lúc chiều tưởng tan đi rồi nhưng nó vẩn còn ám ảnh cô. Thy biết đều đó và Thy biết rằng không những mình Vicky, nhưng mọi người ỡ đây ai cũng đang suy nghĩ về chuyện đó, vì họ vẫn không tin Vicky nhìn lầm . Họ chỉ muốn tự trấn an mình thôi. Thy muốn kéo mọi người ra khõi cơn ác mộng đó bèn đi lại lấy cây đàn ghi ta. Cô đàn bài "Gặp Nhau Làm Ngơ". Nhạc vui nhộn làm mọi người thoải mái hơn. Tú hát theo đàn và Thy bè
"Nhớ khi xưa lạ nhau, chung một đường kẻ trước người sau, Chàng lặng đi theo nàng, hát vu vơ mấy câu nhạc tình . Nàng làm như vô tình, gái nha trang dể đâu làm quen......."
Hương xen vào
-Gái đoan trang sao lại gái nha trang??
Tú thản nhiên
-Vì Tú người Nha Trang mà không đoan trang nên phải hát vậy thôi
Mọi người bật cười . Không khí có vẽ ấm cúng hơn. Không ai nghĩ rằng những người ghét nhau lại có thể cười với nhau. Cuộc sống luôn là những chuổi ngày không tính trước được . Thú vị . Rồi Tú đề nghị
-Chúng ta chơi trò "truth or dare" đi
Trâm khoát tay
-Không chơi trò đó đâu
Hương chế giễu
-Sợ sao
Trâm quay lại nhìn Hương sừng sộ, nhưng rồi cô im bặt . Nếu không phải ỡ đây, Trâm không ngần ngại cho Hương một trận . Vicky nhìn hai người đó là nghe chán ngắt . Sao lại có những người làm người khác mệt mõi khi đối diện như vậy . Thy lại tiếp tục đàn và cô cất tiếng hát
"Tưỡng đã quên rồi, tưỡng đã xa rồi, nhưng lòng còn nhớ, tim vẫn chờ mãi, một người đã xa. Mộng thuỡ ban đầu, tình vẫn đậm sầu, không gian lạnh ngắt, mưa rơi giọt ngắn, thuyền tình đã xa.
Dù ngày tháng trôi mau vội vả, em vẫn đứng một mình nơi đây. Vẫn đợi chờ bóng ai, lá úa trên cây rụng rơi, như thương khóc một người
Và em đã biết tình ta chỉ thế, nhưng con tim vẫn nồng hương yêu, như hoa kia mong ngày nào đó, ong bướm quay về. Lạ lùng trong tim vẫn một hình bóng. Giá lạnh lệ nhoà trên mắt . Giấc mơ kia sẽ mau vội đến . Mong ước chỉ thế thôi. ......."
Thy còn đang hát thì Vicky la lên
-Kìa kìa, người đó nhìn em kìa
Vicky ôm chặt lấy Thy. Cô dụi mặt mình vào cổ Thy không dám nhìn . Mọi người nhìn theo tay Vicky chỉ, nhưng không thấy gì cả . Chỉ thấy vài cành lá bị gió lây đong đưa nhẹ nhàng, lâu lâu lại thổi ào ạt. Bây giờ không có tiếng đàn, tiếng nói của mọi người, âm thanh của cây cối va vào nhau nghe rùng rợn . Đâu đâu vọng lại tiếng cười của ai đó. Không phải một mình Vicky mà Tiên, Trâm và Hương đều nổi da gà. Cả Tú là người gan dạ nhưng cũng thấy lành lạnh nơi gáy . Thy ôm chặt Vicky hơn cho cô bé đỡ sợ, Thy trấn an mọi người
-Chắc là gió thổi mạnh quá thôi . Giờ cũng đã khuya rồi, chúng ta đi ngủ nhé , Mai dậy leo núi nữa
Mọi người đứng lên dọn dẹp và đi về liều của mình . Thy nắm tay Vicky đi. Vào trong liều nằm xuống mà Vicky còn run rẩy . Rõ ràng là ánh mắt đó . Không lẽ Vicky bị ám ảnh nhiều vậy sao? Rồi Vicky chợt nhớ ra, cô quay sang hỏi Thy.
-Chị à, có phải chổ này chị Nhã Tịnh qua đời không?
Thy hun lên trán rồi từ từ hun vào môi cô bé, Thy thì thầm
-Yes, xin lổi em, đáng lẽ Thy không nên đưa em đến đây
Vicky không hôn trả lại cô không ôm Thy nửa . Cô bé nằm thẳng lại, cô nói nhẹ tênh
-Chị nói sẽ cùng em bắt ma đêm nay mà
Thy nằm dậy cho mặt mình đối diện mặt Vicky, nhìn sâu vào mắt cô bé, Thy nói
-Chúng ta sẽ bắt con ma đó . Nhưng chưa đến giờ .
Rôi Thy hỏi tiếp
-Vicky, em có tin Thy không?
Vicky gật đầu thay cho câu trả lời, Thy an tâm
-vậy thì tốt . Em ngủ một chút đi.
Thy nằm xuống và Vicky quay lại ôm Thy. Vicky cố xua cái gương mặt ám ảnh đó ra khỏi đầu của mình . Thy lấy chăn đắp lên ngực Vicky. Rồi cô bấm phone cho ai đó . Cỡ chưng mười phút sau, Thy nói nhỏ vào tai Vicky
-Em tuyệt đối im lặng nhé, không được la lên. Ôm Thy cho chặt vào
Vicky ngơ ngác không hiểu chuyện gì, nhưng cũng làm theo Thy. Chợt cô và Thy đều thấy cái bóng lờ lờ trước liều . Ánh trăng chiếu vào và cả hai cùng thấy được cái bóng lượng lờ cùng cây cối trước mắt mình . Vicky nhắm nghiền mắt lại . Cô bé không dám nhìn . Vicky dùng tay mình bịt lấy miệng, còn một tay ôm cứng lấy Thy. Thy vỗ nhè nhẹ vào vai Vicky, nhưng ánh mắt vẫn không rời khõi cái bóng đó . Rồi cái đó di chuyển dần lên đầu . Giờ này tay Vicky đang bấu vào vai Thy thật đau, nhưng cả hai đều không dám lên tiếng . Thy muốn cái bóng đó nghĩ rằng cô và Vicky đang ngủ say. Cái bóng không nghe động tỉnh gì nữa nên bỏ đi. Đợi cái bóng đó đi rồi, vicky hỏi Thy
-Là ma hay người vậy chị ?
Thy thì thầm
-Chúng ta đi bắt con ma người đó nhé
Thy ngồi dậy cầm chiếc đèn pin và đưa cho Vicky một cái thì cả hai nghe tiếng la thất thanh của Trâm và Hương, Thy cười
-Gặp ma rồi, chúng ta đi thôi cưng
Vicky đi theo sau Thy, cô cũng hồi hộp, không biết có phải là ma thật hay người giã, khi hai người ra khõi liều thì Tú đã đứng đợi ỡ đó . Hương và Trâm hớt hãi chạy lại, Hương nói lớn
-Hương thấy cái bóng đó, Vicky không có thấy lầm
Tú nạt nhỏ
-Nói nhỏ thôi
Trâm run rẩy nói
-Mình về đi
Thy không quan tâm đến, cô nhìn xung quanh hỏi
-Tiên đâu?
Mọi người nhìn nhau không ai lên tiếng, Thy đi lại bên liều của Tiên, cô gọi
-Tiên, Tiên à
Vẫn không nghe tiếng trả lời, Thy định bước vào trong thì Tú nói
-Thy nhìn kìa
Thy nhìn theo tay chỉ của Tú thì thấy bức thư thật lớn được cột chặt bằng giây liều, nếu không chú ý sẽ không thấy vì màu liều và màu bì thư rất giống nhau. Thy vội mỡ và ỡ trong đó có một lá thư và một cái bản đồ cũng những tờ giấy với nhiều mật mã, thy mỡ thư ra đọc cho mọi người cùng nghe
" Đem Vicky đến đây, sẽ thả người con gái này ra, đi theo bản chỉ dẫn, chúng ta sẽ chơi chò chơi "tìm bảo vật"làm đúng như vậy, khi gần đến rồi, hãy để một mình Vicky bước vào trong hang, CHỈ MỘT MÌNH VICKY"
Hương ôm ngực
-Vậy Tiên bị bắt rồi hả, chúng ta phải làm sao?
Trâm giục
-Báo cảnh sát đi
Tú thắc mắc
-Một cái bóng lại có thễ bắt một người, chuyện thật lạ, mà sao không sợ chúng ta báo cảnh sát nhỉ
Thy quay sang nói với Vicky
-Em có can đảm bắt ma không?
Vicky gật đầu, cô cũng muốn làm cho sáng tỏ chuyện này, Thy nói với mọi người
-Chúng ta không thể báo cảnh sát vì chúng ta không biết chắc được, và cung không ai tin một cái bóng đi bắt một người, vã lại tại sao mình không thữ chơi, biết đâu tìm được kho báu sao?
Tú nhìn Thy hỏi
-Chừng nào chúng ta bắt đầu ?
Thy do dự rồi nói
-Trong đêm nay, chúng ta sẽ vào thay đồ, đem những thứ cần thiết . Sẽ quay lại đây trong vòng nữa tiếng, lên kế hoạch và đi
Hương sợ sệt
-Nhưng tối quá, sao thấy đường đi
Thy trả lời
-Có tối cũng phải đi vì ngày mai sáng rồi sao bắt ma. Hương sợ có thễ ỡ lại
Hương lắc đầu
-Không, không, Hương cũng đi
Thy nắm tay Vicky
-Vậy thì mau lên
Mọi người quay lại liều của mình . Ai cũng sữa soạn và nữa tiếng sau họ họp lại .
Sáu cái đầu chụm lại ngồi xung quanh cái bàn . Thy cầm bản đồ, cô xem xét kỹ và nói
-Vì thy đã đến đây vài lần rồi cho nên cũng quen thuộc với chỗ này . Vậy chúng ta sẽ cùng đi chung với nhau, không được tách rời ra. Người mà bắt Tiên đi chắc có lẽ là người quen với chúng ta vì người đó biết tên Vicky, như vậy cũng có thễ người đó đùa giỡn với chúng ta, nên mọi người đừng quá sợ hãi

Lời nói của Thy làm giảm bớt sự lo lắng trong lòng mọi người nhưng không xoa dịu được sự lo lắng của Vicky vì Vicky biết cô không quen ai giỡn như vậy và bạn bè cô cũng không bao giờ làm như vậy. Có những chuyện cần phải kết thúc thì nên kết thúc.

Sau khi bàn xong kế hoạch, mọi người lên đường . Thy và Vicky đi trước dẫn đường, Trâm và Hương đi giữa còn Tú đi phía sau cùng. Không hiểu sao Tú có cảm giác không bình an nên đã thủ sẵng con dao trong người . Dù sao có cái đễ tự vệ cũng tốt hơn, cô nhủ thầm với mình như vậy. Theo như cái mật mã thứ nhất thì mọi người phải đi về hướng tây và sẽ gặp một tảng đá thật lớn, trên tảng đá có vẽ một mũi tên và có một bản hướng dẫn sẽ cho biết hướng đi kế tiếp . Đi được 15 phút thì mọi người đã đến nơi, và họ chỉ thấy tãng đá duy nhất rất lớn. Trâm mệt quá định ngồi xuống nhưng Thy can
-Khoan đã, đừng ngồi xuống, coi chừng mình sẽ xoá đi cái mũi tên mất . Bây giờ chúng ta chia nhau tìm cái mũi tên và tờ giấy hướng dẫn kế tiếp . 5 người chia nhau tìm và Tú tìm ra cái mũi tên
-Đây rôi, mũi tên kêu chúng ta đi về hướng bên phải

Vicky cũng nhặt được tờ giấy, cô đưa cho Thy, Thy cầm và đọc lớn
"Cả đời chỉ biết dẫn đưa ai
Trôi về muôn hướng vẫn đi tìm
Dù xa lòng vẫn không xa cách
Ta với thuyền không thễ chia đôi"
Hương hỏi Thy
-Là ý gì vậy ?
Thy không trả lời, cô nhíu mài suy nghĩ và quay qua hỏi Vicky
-Đây là câu đố, em thữ nghĩ xem là gì ??
Vicky ngẫm nghĩ một hồi rồi cô reo lên
-À đúng rồi, là dòng sông, mình quẹo phãi thì sẽ thấy cái dòng sông, hồi sáng chúng ta có đi ngang qua, nơi đó họ cho chèo thuyền
Bây giờ mọi người mới vỡ lẽ ra. Trâm nói
-Vicky giỏi lắm
Vicky không quan tâm đến lời khen của Trâm, cô kéo tay Thy
-Chúng ta đi thôi
Mọi người lại tiếp tục lên đường, khi đến dòng sông rồi, Tú buâng khuâng
-Nhưng khuya rồi làm sao có thuyền cho chúng ta qua sông
Thy coi lại tờ giấy và nói
-Trong đây rõ ràng kêu chúng ta đi qua mà
Mọi người nhìn xung quanh và Vicky chỉ
-Coi kìa, đằng kia có ánh đèn, hình như là có thuyền thì phải . Thy rọi pin thữ coi là gì
Thy rọi đèn theo hướng tay chỉ của Vicky, Hương la to
-Thuyền kìa, thuyền kìa
Trâm nhanh nhẩu
-Chúng ta lại đó đi
Mọi người đi lại và leo lên thuyền, vừa bước lên thì Tú lượm được cái mật mã thứ hai đã có sẵng trên thuyền, Tú mỡ ra và nói
-Sao toàn mấy con số, nhìn không hiểu gì cả
Rồi Tú đưa cho Thy, Thy coi và giỡ quyển giải mật mã mà cái bóng đễ lại, cô với Vicky loay hoay một hồi thì cũng giải ra được
" Hãy nhìn thẵng sẽ thấy ánh đèn nhấp nháy, cho thuyền đi về hướng đó, lên bờ rồi, hãy quẹo bên phải, đi được mười lăm phút sẽ thấy một cái cây to, xung quanh có bọc vãi màu đỏ sẽ có hướng dẫn tiếp theo"
Sau khi Thy đọc xong, Tú ra sức chèo, khi đến bờ rồi, mọi người đi theo bản chỉ dẫn . Khi tìm ra cái cây rôi, Thy dặn dò
-Chỗ này rất lạ vì Thy chưa đi qua bao giờ, nên mọi người cẫn thận một chút .
Ai cũng dáo dác đi tìm cái hướng dẫn kế tiếp . Vicky tìm ra được, cô nói
-Đây rồi
Năm cái đầu lại chụm vào đễ giải
" Không phải nắng mưa không phải người
Khi làm ánh sáng lúc thì không
Có thễ phá tan rừng cây lớn
Nhưng thấy nước rồi ỉu xìu ngây"
Trâm thỡ hắt ra, cái gì chứ mấy cái câu đó thì Trâm mù tịt . Vicky ngẫm nghĩ một chút rồi nói
-Là lữa
Tú nhìn Vicky khâm phục, nhưng Thy đưa thêm tờ giấy nữa, trong đó không có gì hết, Hương ngơ ngác
-Như vậy là sao?
Ngẫm nghĩ một chút Thy nói
-Câu hỏi lúc nãy ám chỉ về lữa, như vậy chúng ta phãi hơ tờ giấy này trong lữa thì có lẽ sẽ tìm ra câu trả lời
-Nhưng làm cách nào đễ tìm ra lữa --- Trâm hỏi
-Đèn, dùng đèn, miễng sao có sức nóng được rồi
Khi Thy hơ hơ tờ giấy thì chữ bất đầu hiện ra. Vicky đọc
"Tiếp tục đi thẳng . Khi lên đến đồi thì mọi người sẽ phải đi qua một câ cầu, hãy đưa cây đèn cho Vicky và cho Vicky đi qua trước, trong vòng 10 phút, Vicky phải giải cho ra cái mật mã tiếp theo, nếu không thì chúng ta chấm giứt trò chơi, và Vicky sẽ thay thế vào vị trí của cô gái kia, nếu Vicky giải ra, thì mọi người sẽ có một cơ hội cứu được người con gái đó và Vicky."
Hương khoát tay
-Không được, để một mình Vicky đi một mình nguy hiễm lắm
Lần đầu tiên Trâm đồng tình với Hương
-Đúng rồi, không thễ đễ Vicky đi một mình
Thy bực mình nhìn Huơng và Trâm nhưng không nói gì cả . Hương làm tới
-Thy không thễ vì sự an toàn của Tiên mà đễ Vicky đi như vậy, Vicky mới là người yêu của Thy đó
Thy nhìn Hương nói chậm rãi
-vậy Hương cũng phải hiểu câu nói của mình chứ, Vicky là người yêu của Thy. Thy biết lo liệu, Hương đi quá cái mức bình thường của mình rồi
Hương quê nên im lặng, Thy nhìn Vicky động viên
-Chúng ta đi tiếp nhé
Vicky gật đầu, giờ phút này cô lại thấy mình rất can đảm . Trong lòng không còn sợ gì nữa cả .
Theo lối chỉ dẫn thì mọi người đi lên đến trên đồi, y như tờ giấy viết, trên đó có một cây cầu. Thy nắm tay Vicky, nhìn sâu vào mắt cô bé, Thy nói
-Em phải nhớ, Thy không bao giờ bỏ em lại một mình, cho dù có chuyện gì xảy ra, Thy nhất định sẽ đến với em, nhớ nhé
Vicky gật đầu nhìn Thy. Rồi cô bước lên trên cầu, từng bước từng bước thật chậm .
Vicky đi qua đến bên kia, cô nhìn quanh quan sát . Vicky không thấy gì cả ngoài cây cối xung quanh. Gió lùa vào mái tóc Vicky làm cho cô nổi da gà . Vicky không biết mình phải làm gì nữa . Cô không biết mình đi về hướng nào vì trước mặt Vicky là một màu đen. Ánh trăng không đủ soi đường cho Vicky đi. Chợt Vicky nghe có tiếng nói vọng ra. Vicky cảm thấy toàn thân mình gai gốc . Những bộ phim ma Vicky đã coi ùn ùn quay về trong trí cô.
-Hãy đi về phía trước và khi nào tôi kêu dừng thì hãy dừng lại
Vicky cứ thế mà đi. Cô đi theo quán tính và cũng không biết mình đang làm gì .
-Dừng lại
Vicky đứng lại, cô nhìn quanh và thấy một chiếc họp kèm thêm một chiếc chia khóa, tiếng nói lại vang lên
-hãy dùng chìa khóa mỡ chiếc họp đó ra và cô sẽ biết mình nên lam gì sắp tới
Vicky mỡ họp ra và trong đó có một bao thư. Vicky tưỡng là cái mật mã kế tiếp, nhưng khi mỡ ra cô không khõi ngạc nhiên. Đó là lá thư Nhã Tịnh đễ lại cho Thy
"Thy yêu!!
Ngồi viết lá thư này cho Thy là lòng Tịnh thật rối bời . Nỗi lo lắng cho Thy và nhớ nhung Thy làm Tịnh nghẹt thỡ . Tịnh không biết mình đang làm gì nữa ? Cũng không có ai có thễ cho Tịnh một câu trả lời . Trong lòng Tịnh có nỗi lo sợ rằng chúng ta sẽ vĩnh viễn mất nhau. Tịnh muốn tự sát nhưng lại không có can đảm . Tịnh đang phải đấu tranh cho hai con người đang ngự trị trong lòng của Tịnh . Nhưng mọi thứ đều có nguyên nhân của nó phải không Thy?. Tịnh sẽ kễ cho Thy nghe một câu chuyện và có lẽ chỉ khi nào Tịnh mất khõi cõi đời này thì Thy mới có thễ biết được . Trong một lần tìm Thy, Tịnh đã bị người ta bõ thuốc mê vào trong ly nước . Tịnh đã bị người ta làm nhục và người đó chính là Thắng . Mãi một lúc sau Tịnh mới hiểu ra rằng chính Tiên là người làm ra chuyện này, vì người gọi cho Tịnh đi tìm Thy chính là Tiên. Không biết Tịnh nói ra Thy có tin không? Nhưng đó là sự thật . Tiên đã cùng những người khác đã làm ra điều đó . Tịnh hận họ, nhưng lại không có can đãm tố cáo họ . Tịnh có phải nhu nhược quá không? Tinh có lỗi với Thy thật nhiều . Nếu Tịnh nghe lời Thy và không đi tìm Thy thì có lẽ sẽ không có những chuyện nuối tiếc sẽ xãy ra, có đúng không? Tịnh mệt mõi lắm Thy à, Thy đang ỡ đâu, Tịnh đang rất cần Thy, Thy có biết không? Tịnh rất cần có Thy. Sau chuyện đó xảy ra, Tịnh không dám về nhà . Tịnh đã đến Angel Mountain và đi chung với Thục Di. Tịnh muốn tìm một nơi đễ cho đầu óc mình yên tỉnh . Trong cuộc đời của Tịnh, Tịnh chỉ mong Thy và Nhã Linh được bình an và hạnh phúc . Nếu Tịnh có ra đi, hãy chăm sóc em gái Tịnh giùm Tịnh Thy nhé . Một lần nữa, Tịnh xin lỗi Thy, Tịnh đã không bảo vệ được chính mình, Tịnh xin lỗi Thy. Nói với Nhã Linh giùm Tịnh rằng, Tịnh rất yêu Nhã Linh và mong Nhã Linh sống bình an.

Yêu Thy nhiều
Nhã Tịnh

Nước mắt chãy dài trên má Vicky.Sao có những người lại độc ác đến như vậy, cô thấy thương cho Nhã Tịnh quá. Nhưng với lá thư này không đủ đễ tố cáo Thắng, Tiên và những người khác . Vicky càm chiếc họp lên và hy vọng sẽ có cái cô cần, nhưng Vicky không tìm thấy gì hết . Chợt Vicky nghe tiếng chân ai đi lại, cầm cây đèn lên soi, Vicky định la lện nhưng bàn tay người đó đã bịt chặt miệng Vicky lại . Người đó ra dấu cho Vicky im lặng . Vicky có linh cảm rằng người bắt cóc Tiên chính là người này . Khi nhân được sự đồng tình của Vicky, người đó thả Vicky ra. Lần này Vicky nhìn kỹ, chính là cô ta, người mà Vicky thấy khi đi toilet và cũng là người đứng sau bụi cây. Vicky hỏi
-What do you want??
Cô gái đó ra dấu cho Vicky, nhưng Vicky nhíu mài không hiểu . Cô gái chỉ vào miệng của mình và lắc đầu , giờ vicky mới hiểu ra rằng cô gái này bị câm. Rôi cô gái ra dấu cho Vicky đi lại và ngồi xuống . Cô gái cầm tờ giấy và viết lên trên đó
-Vicky đừng sợ, tôi tên là Thục Di, là bạn của Nhã Tịnh
-Thì ra chị là người bạn mà chị Nhã Tịnh có nhắc trong thư
Thục Di gật đầu và viết tiếp
-Chắc Vicky sẽ ngạc nhiên và không hiểu tại sao Thục Di biết Vicky và bắt cóc Tiên, cũng như bày ra những trò chơi này có đúng không?
Vicky gật đầu và thầm khen sự tinh tế của Thục Di
-Chị có thễ cho em biết không??
-Được, vì Thục Di muốn nói chuyện với Vicky, mặc dù không hiểu rõ Vicky như thế nào, nhưng Thục Di tin nơi Vicky. Thục Di không có bắt cóc Tiên. Chỉ cho Tiên ngủ ỡ gốc cây một đêm thôi. Thục Di biết Vicky qua lời kễ của Nhã Linh và Thục Di có theo dõi Vicky thời gian. Xin lỗi đã làm như vậy
-Không sao, nhưng tại sao chị phải làm như vậy, chị có thễ gặp em trực tiếp mà
Thục Di lắc đầu và cô viết tiếp
-Không được, vì Tiên và Trâm cũng cho người theo dõi Vicky. Bọn họ không bỏ qua cho ai cả nếu như người đó biết được đầu mối về cái chết của Nhã Tịnh .
Vicky ngạc nhiên
-Có Trâm nữa sao?
-Có nhiều người nữa Vicky ạ, không đơn giãn như Vicky nghĩ đâu và không đơn giãn chỉ là một vụ giết người, trong đó còn nhiều thứ phức tạp hơn nữa. Nhã Tịnh không may mắn là đã biết nhiều quá .
Vicky không hiểu, cô hỏi
-Như vậy là sao? Chị Nhã Tịnh đã biết điều gì ?
Thục Di định viết tiếp, nhưng cả hai nghe tiếng của Thy
-Vicky, em có sao không?? Vicky
Thục Di và Vicky nhìn nhau. Thục Di viết vội lên giấy
-Đây là điện thoại của Di. Vicky cứ gọi đến, có người sẽ giúp Di thông dịch cho Vicky, chúng ta sẽ nói chuyện nhiều hơn. Cất kỹ nhé, cũng đừng cho ai biết chuyện gì hết, chỉ khi nào Vicky thấy tiện nhất thì hãy cho Thy biết ......
Thục Di định viết thêm, nhưng tiếng chân càng ngày càng gần họ . Thục Di đứng dậy và chạy đi. Có nhiều thứ cô chưa hiểu hết . Nhất định cô sẽ gọi cho Thục Di. Bây giờ chỉ còn lại Vicky, cô cất vội mọi thứ vào cái túi trong của chiếc áo ấm,và cô la to
-Chị Thy ơi, em ỡ đây nè
Nghe tiếng Vicky mọi người chạy lại, Thy thỡ hổn hễn
-Đợi em lâu quá chị không an tâm nên đi lại đây
Vicky nhìn mọi người lí nhí
-Xin lỗi nha
Rồi cô nói như thú tội
-hật ra là do Vicky làm ra hết đó . Vicky chĩ muốn chọc mọi người chút thôi chứ không có ma nào hết và cũng không có ai bắt cóc Tiên. Là do Vicky đạo diễn hết . Xin lỗi nha
Mọi người nhìn nhau, không biết nên khóc hay nên cười, nhưng không ai giận Vicky cả mà họ đều thỡ phào nhẹ nhõm, Hương trách
-Vicky làm Hương hết hồn, tưỡng có chuyện gì xảy ra với Vicky
Tú nói nhanh
-Thôi chúng ta quay về đi, cuộc chơi này cũng thú vị lắm, nhưng đến đây là kết thúc rồi
Trâm nhìn Vicky
-Không sao là tốt rồi, chúng ta đi về trại lại đi
Mọi người lần lượt theo Tú . Chỉ có Thy là không tin Vicky. Vì khi Vicky nói dối, cô không nhìn thẳng vào ai hết . Thy nói nhỏ vào tai Vicky
-Em có gì dấu chị phải không?
Vicky nhìn Thy không đáp
-Em không nói cũng không sao, miễng là em an toàn được rồi
Thy nắm tay Vicky bước đi, được một đoạn, Vicky kéo tay Thy lại
-Thy à, Thy biết Thục Di không?
Thy như khưng lại cô nhìn Vicky hỏi
-Sao em biết Thục Di
Vicky nhìn và thấy ba người kia đã đi xa, cô nói với Thy
-Em sẽ kễ cho Thy nghe, nhưng đợi chúng ta trỡ về nhà của mình đã
Thy rất muốn biết chuyện gì, nhưng Thy không hối Vicky vì Vicky nói đúng lắm . Về nhà vẫn an toàn hơn.
Khi cả bọn đến nơi thì trời cũng đã gần sáng . Hương đi lại bên Vicky
-Vicky dấu Tiên ỡ đâu vậy ??
Vicky ngơ ngác rồi cô chợt hiểu ra, Vicky nói thầm "Chết rồi, quên hỏi chị Thục Di dấu Tiên ỡ đâu " Vicky còn đang suy nghĩ câu trả lời của mình thì Tiên từ đâu lù lù đi lại . Tú hỏi
-Tiên đi đâu vậy ?
Tiên tưỡng mình bị mộng du nên không muốn mọi người biết mình đã ngủ ỡ gốc cây nên nói
-Tiên đi restroom
Cả bọn nhìn nhau cười nhưng không ai dám cười to hết . Vicky thỡ phào nhẹ nhõm . Thế là xong. Nhưng trong lòng Vicky lại lo chuyện khác . Cô và Thy rồi phải đối đầu với một con đường rất chông gai. Vicky chợt suy nghĩ và cười thầm . Kỳ này về chắc cô xin đỗi ngành quá . Hình như học cảnh sát đều tra hợp với cô hơn.
Đến trưa, mọi người phải dọn dẹp ra về vì Tiên bị sốt . Với lại bây giờ cũng không ai có lòng ỡ lại nữa . Vicky nhường chiếc ghế phía trước cho Tiên và cô ra đằng sau ngồi với Tú. Một đêm mất ngủ, Vicky mệt mõi thiếp đi. Cho đến khi Tú lay vai Vicky dậy
-Đến nhà rồi Vicky ơi
vicky uể oải bước ra xe. Mọi người cũng lần lượt ra xe của mình và chạy đi. Thy đến bên Vicky
-Em ỡ nhà nhé, Thy đưa Tiên về
Vicky định nói gì đó nhưng lại thôi. Cô gật đầu và bước vào trong. Đợi cho Thy đưa Tiên đi rồi, Vicky vào phòng vệ sinh, tắm rữa sạch sẽ xong cô gọi cho Thục Di.
-Hello
-Hi, xin lỗi cho gặp Thục Di
-Ồ, Vicky phải không?
-uhuh
-Vicky đợi chút nhé, Hiền đi gọi Thục Di.
Vicky ngồi đợi một chút, thì người con gái có tên Hiền lên tiếng
-Thục Di đây nè, Hiền sẽ giúp Thục Di nói chuyện với Vicky. Những gì Vicky nói, Thục Di sẽ nghe
-OKay, vậy Vicky sẽ vô vấn đề luôn
-Được, Vicky cứ hỏi đi
-Thục Di có thể nào cho Vicky biết về cái chết của Nhã Tịnh được không? Mặc dù có biết sơ sơ, nhưng Vicky muốn biết rõ một chút
-Được, thật ra về cái chết của Nhã Tịnh, Thục Di không phải chứng kiến từ đầu đến cuối, nhưng Thục Di có thấy cái cảnh cuối cùng và Hiền chính là người đã gọi cho cảnh sát . Hiền và Thục Di đã đến trễ một chút, nếu không có lẽ Nhã Tịnh sẽ không chết
-Có thễ nói rõ hơn một chút được không?
-Vậy đễ Thục Di nói rõ cho Vicky nghe từ lúc đầu thì Vicky sẽ rõ hơn. Nhã Tịnh là bạn rất thân của Di, lúc Nhã Tịnh quen với Thy, Di cũng biết và cảm thấy rất vui cho Nhã Tịnh, Di cũng có gặp Thy mấy lần . Nhưng có một điều về Thy làm Di không thích là đời sống Thy phức tạp quá . Nhưng cái này đễ Thy nói cho Vicky nghe có lẽ hay hơn. Nhã Tịnh biết đều đó và cũng chấp nhận, nhưng có một thời gian, tình cảm của Thy và Nhã Tịnh có gì đó và đến cả Di, Nhã Tịnh cũng dấu . Đến một ngày, Nhã Tịnh đến nhà Di. Nhìn gương mặt buồn của Tinh, Di có hỏi nhưng Nhã Tịnh chỉ cười buồn. Di tình cờ đọc được lá thư của Tịnh viết cho Thy, Di mới hỏi Nhã Tịnh và Tịnh đã kễ tất cả cho Di nghe. Nhã Tịnh có ý định tự tữ. Di có gọi cho Thy nhiều lần, nhưng Thy không bắt máy. Vừa giận Thy, vừa thương Nhã Tịnh, Di cũng không biết mình phải làm gì trong hoàn cảnh đó nữa . Qua đến ngày hôm sau, Nhã Tịnh cho Di biết rằng Nhã Tịnh đã suy nghĩ kỹ rồi, và sẽ đợi Thy về, Di mừng lắm . Rồi Nhã Tịnh nói rằng muốn đi ra ngoài dạo cho khuây khoả . Di nói đi chung với Tịnh, nhưng Tịnh không chịu . Sau khi Tịnh đi được nữa tiếng thì Di cảm thấy trong lòng bồn chồn lắm, nên cũng với Hiền đi tìm Tịnh . Di với Hiền đi lên núi, chỗ mà Tịnh rất thích . Đi gần lại thì Di nghe tiếng la của Nhã Tịnh . Di gói cho cảnh sát liền và chạy lên đó . Di và Hiền thấy hai người đàn ông định bỏ chạy . Di với Hiền chỉ bắt được và lúc đó cảnh sát cũng vừa đến.

Vicky nghe bàng hoàng, cô không biết nói gì trong lúc này, tiếng của Hiền lại tiếp tục vang lên
-Đến Di và Hiền bây giờ nghĩ lại cũng thấy còn ám ảnh . Sau đó cảnh sát bắt hai người đó, họ nhận tội và không còn tìm ra chứng cớ nào nữa, nên cái case này được đóng lại . Di thấy không đơn giản như vậy, nên đã âm thầm điều tra. Có một người đã cho Di biết rằng chính Nhã Tịnh đã biết được âm mưu của Thắng khi Nhã Tịnh đi tìm Thy. Nên Thắng giết người bịt miệng . Di đang muốn tìm ra cái bằng chứng đó, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thể nào gần gũi với họ được
-Di nói rằng Trâm cung có dính líu đến đúng không?
-Đúng rồi, nhóm người mà Vicky đi chung, chỉ có Thy, Vicky và một người nữa là không liên quan, còn ba người còn lại, Vicky hãy cẩn thận
-Vicky biết rồi, lần trước qua nhà Trâm, Vicky thấy Trâm có một cái họp, Vicky cũng đã copy được cái chìa khoá . Có cơ hội, Vicky sẽ lấy cái họp đó
-Có lẽ trong chiếc họp đó, có cái gì chúng ta cần .
Đang nói chuyện với Di và Hiền thì Vicky nghe tiếng xe, ngỡ Thy về nên Vicky nói với Di
-Vicky có chuyện phải đi rồi, Vicky nói chuyện với Di và Hiền sau
-okay, bye Vicky, Vicky hãy cẩn thận nhé, họ cho người theo dõi Thy rất kỹ, họ tưỡng Vicky chưa biết chuyện nhiều, nên ít theo dõi, trong lúc này cố gắng tìm ra được bằng chứng nhé .
-Vicky biết, bye Di và Hiền
Cup phone xong, Vicky đi ra ngoài . Đi đến phòng khách thì Vicky thấy cái bóp của ai đó . Nhìn lại coi phải của Thy không, nhưng khi Vicky mỡ ra thì thấy cái bóp của Trâm. Vicky ngẫm nghĩ một hồi rồi cô mỡ ra xem. Bên trong chỉ có tiền, ít thẻ tính dụng và cái bằng lái xe. Vicky rờ xem và thấy có cái gì cộm cộm, Vicky xem kỹ lại thì thấy một chiếc chìa khoá . Nhìn lên Vicky biết rằng không phải chiếc chìa khoá của chiếc họp, cũng không phải chìa khoá xe. Không lẽ chìa khoá nhà, còn đang ngắm nghía thì có tiếng chuông cữa, Vicky nhìn ra và thấy trâm, cô liền vẽ chiếc chìa khoá lên trên tờ giấy như lần trước, xong rồi cô bỏ chìa khoá lại trong bóp và đặc cái bóp dưới bàn . Vicky đi ra mỡ cữa, Trâm nhìn Vicky cười
-Trâm để quên cái bóp ỡ đây, Vicky thấy không?
Vicky lắc đầu
-Vicky đang ngủ, nghe tiếng chuông nên ra mỡ, Trâm tìm thữ xem, Vicky sẽ giúp
Để cho Trâm loay hoay một hồi, Vicky giả vờ reo lên
-Đây rồi
Trâm ngẫng lên nhìn và hớn hỡ
-Cảm ơn Vicky nhiều lắm
-Đâu có gì đâu
Thấy Vicky ngáp dài, nên Trâm cũng không muốn quấy rầy, cô nói
-Trâm về đây, mai mốt sẽ gặp Vicky sau
-Okay, Trâm về vui vẽ
Đi được một đoạn, Trâm quay lại hỏi
-Vicky à, 7 giờ tối nay Trâm có đi ăn tiệc của người bạn VIcky có muốn đi chung không?
-Cảm ơn Trâm, Vicky mệt quá, nên muốN nghĩ ngơi
-VẬy thôi, chào VIcky nhé
-Chào Trâm
Đợi Trâm đi rồi, Vicky khoá cữa lại, cô thây vội quần áo và phóng xe ra tiệm làm chìa khoá . Cô nhờ người ta làm chiếc chìa khoá y như vậy . Về đến nhà, Vicky gọi cho Thy
-Hello Vicky
-Chị Thy, tối nay em đi dự sinh nhật người bạn, về nếu không gặp em, thì Thy ăn cơm trước nhé
-okay, em đi lâu không?
-Em chưa biết nữa, có lẽ sẽ đến tặng quà thôi hoặc có thễ ỡ lại lâu
Vicky nói xong và đợi Thy nói, nhưng lâu quá vẫn thấy Thy im lặng Vicky hỏi
-Chị còn đó không?
-ồ chị đây
-Chị đang nghĩ gì vậy ?
-Không có gì hết, em đi chơi vui vẽ, bye em
-Khoan đã
-Chuyện gì vậy ??
-Sao Thy không hỏi em chuyện trên núi, Thy không muốn biết sao?
Thy cười nhẹ
-Chị nghĩ kho nào sẵng sàng thì em sẽ nói cho chị Nghe có đúng không?
-Em sẵng sằng rồi, nhưng Thy đang ỡ đâu?
-Thy đang ỡ chỗ làm, có chút việc Thy cần phải lo, nếu em sẵng sàng rồi thì hãy nói đi
Vicky kễ lại câu chuyện trên núi, về cái chết của Nhã tịnh và về Di và Hiền, nhưng cô không nói cho Thy biết rằng chiều nay cô sẽ đi qua nhà Trâm và lấy chiếc họp đó về
-Em có thễ hứa với Thy một chuyện không Vicky
-Thy nói đi
-Em hãy dừng lại, đừng đi xa hơn nữa . Hãy nghe lời Thy, lo học đi. Chuyện của Nhã Tịnh, đễ Thy lo. Những cái em vừa nói cho Thy biết, Thy đã biết hết rồi . Chuyện của Tiên, Thắng và Trâm, Thy cũng biết
-Nếu biết tại sao Thy còn tốt với Tiên như vậy ? Vì Tiên bệnh hả ?
-Thy không tốt với Tiên như em nghĩ đâu. Những gì Thy làm, Thy đều biết mình cần phải làm gì . Hãy cho Thy thời gian đi, coi như Thy xin em vậy, đừng lo đến chuyện Nhã Tịnh nữa, Thy không thễ mất em như mất Nhã Tịnh được
-Nhưng em không phải là Nhã Tịnh. Em cũng biết mình đang làm gì
-Nhưng chuyện em làm rất là nguy hiểm . Thy đã có lỗi với Nhã Tịnh rồi, em đừng đễ Thy có lỗi với em nữa
Vicky im lặng, cô hiểu Thy, nhưng cô không thễ nghe lời Thy được, Thy sợ mất cô, còn Thy có hiểu rằng, cô cũng sợ mất Thy không?
-Em không hứa, nhưng em sẽ cố gắng, được không Thy?
-Hmm, hay em về nhà ba mẹ em đi Vicky, Thy nghĩ sẽ tốt cho em hơn.
-Em không đi đâu hết, em không có lo chuyện này nữa . Em sẽ ngoan, được chưa?
-Thy chỉ hy vọng như vậy thôi. Giờ Thy làm việc đây, em đi chơi cẩn thận
-Thy à, em yêu chị, yêu nhiều lắm
-Cảm ơn em
-Sao lại cảm ơn
-Cảm ơn vì trong đời Thy còn có em
Cúp phone với Thy xong, Vicky nhìn lên bức ảnh của Thy và cô treo trên tường, Vicky thì thầm với chính mình
-Em xin lỗi, nhưng em không thễ nghe theo lời chị .
Ngồi nghĩ ngơi một hồi, Vicky lái xe chạy đến nhà Trâm. Vicky đậu xe xa một chút vì thấy xe của Trâm ỡ trước cữa. Vicky đợi khoảng 15 phút thì thấy Trâm lái xe đi. Cho đến khi xe Trâm khuyất rồi, Vicky đi bộ lại nhà Trâm. Cô dùng chiếc chìa khoá hồi chiều mỡ thữ . Cánh cữa được mỡ ra, Vicky mừng thầm trong bụng . Cô khoá của cẩn thận rồi đi vào nhà Trâm. Vicky đi vào phòng Trâm. Cô đi lại bên cái tủ và mỡ tủ ra. Vicky dùng chiếc chìa khoá mỡ cái họp ra, va ` cô ngạc nhiên vì bên trong còn một cái họp nữa, cái ổ khoá rất nhõ, hai chiếc chìa khoá này không phải là chìa khoá của chiếc họp nhõ đó . Vicky còn đang hì hục tìm cách thì cô nghe tiếng cửa mỡ . Vicky lấy chiếc họp nhõ ra, và đóng chiếc họp lớn lai. Sau đó, Vicky đóng tủ lại và chui xuống giường . Trâm từ ngoài bước vào, Trâm đang nói phone với ai đó
-Dạ đại tỷ, em biết mà, anh chị đừng lo, làm sao mất được . Em bỏ nó trong tủ mà .
Trâm đi lại bên chiếc tủ, Vicky hồi họp, cô sợ Trâm sẽ mỡ cái họp ra. Vicky không dám thở mạnh . Cô ôm chặt lấy chiếc họp nhỏ. Trâm nhìn chiếc họp một hồi rồi khoá cữa tủ lại .
-Em đã khoá chiếc họp lại . Bên trong còn một chiếc họp nhỏ nữa cũng đã khoá . Phải có mật mã mới mỡ được . Mà em đang giữ mật mã, không ai biết hết . Dạ, Tiên với Hương không dám làm gì đâu, vì họ biết em đang giữ nó trong tay. Thì mỗi người giữ một cái, trừ khi có cả ba cái, nếu không thì không ai biết hết .
Giờ Vicky mới vỡ lẽ ra, cô phải tìm cách lấy hai cái kia nữa, nhưng làm cách nào đây? Giờ phút này, phải tìm cách ra khõi đây đã . Trâm vẫn còn nói phone
-Vicky hả đại tỹ, Vicky không biết gì đâu, em chắc chắn mà . Đừng có hại Vicky, em bảo đảm mà . Dạ, em sẽ cho thêm người theo dõi Thy.
Vicky mừNg thầm trong bụng, cô cũng mong Trâm nghĩ cô không biết gì đễ đừng ai theo dõi cô.
-Em đi sinh nhật người bạn, tối em về, mai em sẽ thu xếp cho đại tỹ, Hương hả ? Dạ em sẽ thanh toán nó sau. Em biết, đại tỹ yên tâm, chào đại tỹ
Vicky thỡ phào, Trâm nói phone xong rồi . Trâm đi ra, quay lại nhìn cái tủ một lần nữa rồi đi thẵng . Không nghe tiếng động nữa, Vicky định chui ra, thì Trâm đi vô lại . Vicky đưa tay chận ngực

Blogger
Facebook - Comments

No comments...Leave one now

Powered by Blogger.