Truyện bách hợp: Ta Không Phải Người Hầu Của Ngươi – Chương 16

Leave A Comment ,

Mấy ngày sau lên máy bay,Nhậm Dĩnh được voi đòi tiên,tiếp tục dựa vào người Điền Cảnh Lâm ngủ thiếp đi,khoảng cách gần như vậy,lại nhìn thấy đôi môi đỏ ửng kia, Điền Cảnh Lâm trong lòng có tà tâm,không biết tại sao lại muốn chạm lên nó,nhưng là có sắc tâm không có sắc đảm,vội rút tay về,đưa tay lên vút cằm,giả bộ như không có chuyện gì xảy ra,tiếp tục đọc sách của mình.Nhậm Dĩnh đột nhiên đưa ra bàn tay,đang cầm cây bút ,nàng viết mấy chữ lên quyển sách của Điền Cảnh Lâm.

“Ngươi là …muốn hôn ta sao ?,vậy liền hôn đi…”

Điền Cảnh Lâm nhịp tim nhảy loạn,mạnh bạo giật lấy cây bút ghi lên mấy chữ.

“Ngươi đi tìm chết đi”

Nhậm Dĩnh thấy vậy bỉu môi,cầm cây bút đâm vào đùi Điền Cảnh Lâm mấy cái,tự mình nói chuyện với không khí.

“Quỷ nhát gan”

Điền Cảnh Lâm cắn răng nghiến lợi,giật lấy cây bút bỏ vào túi,buổi tối đến nơi, Điền Cảnh Lâm đặt hai phòng kế nhau,tắm xong nàng mặc bộ kimono màu đen,đang quỳ ngồi ở dưới đất uống trà xem tivi,dù sao bây giờ đi nhật bản,cho nên cũng liền thay đổi tập tục,hơn nữa mặc kimono cũng không thể ngồi kiểu khác được….,đột nhiên cửa phòng bị người đẩy ra,Nhậm Dĩnh mặc một bộ kimono màu hồng,còn là cái loại bông hoa chói mắt,tóc cũng được cột cao thành một chùm,thật là giống gái nhật bản… Điền Cảnh Lâm nhíu mày nhìn nàng.

“Ngươi tại sao còn không ngủ”

Nhậm Dĩnh cũng không nói gì,tự mình chui vào trong mền nằm xuống,mỉm cười quay đầu lại nhìn Điền Cảnh Lâm.

“Bây giờ liền ngủ”

Điền Cảnh Lâm cũng biết nàng giở trò,cho nên kéo nàng đứng dậy,Nhậm Dĩnh có chết cũng không chịu,nằm yên bất động ,vẻ mặt đầy ủy khuất .

“Ta không có thỏ để ôm,ta ngủ không được”

“Ta cũng không phải là thú nhồi bông để cho ngươi ôm,mau về phòng của mình đi”

Điền Cảnh Lâm vừa nói xong,phòng kế bên liền truyền đến âm thanh của một nữ nhân,đang kêu la…Nhậm Dĩnh vội bật người dậy,nàng nhíu mày, nghiên đầu lắng nghe xem chuyện gì xảy ra,lát sau nàng tà cười,híp mắt nhìn Điền Cảnh Lâm.

“Cảnh Lâm,tại sao nữ nhân kia lại kêu la thãm thiết như vậy đây”

Điền Cảnh Lâm nuốt một ngụm nước miếng,giả bộ như mình không có nghe thấy gì,liên tục lắc đầu.

“Tai của ngươi nhất định là bị ảo giác,ta không nghe thấy gì hết”

Thật không biết khách sạn cách âm thế nào lại kém như vậy đây,hay là bởi vì nữ nhân kia quá nhập tâm cho nên kêu la thãm thiết như vậy… Điền Cảnh Lâm không nhịn được nữa rồi,đứng dậy đi đến bên cạnh Nhậm Dĩnh.

“Bây giờ còn sớm ,hay là chúng ta ra ngoài đi dạo đi”

Nhậm Dĩnh mỉm cười ôm lấy cánh tay Điền Cảnh Lâm lôi đi ra ngoài,đi ngang phòng kế bên còn nghe nữ nhân kia kêu lên.

“A…nhanh lên một chút…ahh…”

Nhậm Dĩnh mặt không tự giác đỏ ửng, Điền Cảnh Lâm bây giờ mặt đã đỏ như trái cà chua,vội lôi kéo Nhậm Dĩnh đi ra ngoài,hai người đi dạo ở khu phố đêm, Điền Cảnh Lâm trầm mặt đưa mắt nhìn Nhậm Dĩnh đang giơ tay lên đón lấy những cánh hoa anh đào đang rơi xuống,nàng mỉm cười đầy ngọt ngào,để cho Điền Cảnh Lâm có chút si mê,đột nhiên Nhậm Dĩnh kéo nàng đến bên cạnh,một tay ôm cổ của nàng,một tay cầm lên điện thoại,bắt đầu chụp hình, Điền Cảnh Lâm nhíu mày không muốn chụp,lại bị nàng kéo lại gần hơn,tựa đầu vào nhau.Chụp xong tấm ảnh liền nhìn thấy Điền Cảnh Lâm vẻ mặt rất nghiêm túc,đang nhíu mày,còn Nhậm Dĩnh thì cười híp mắt.

“Thêm một tấm nữa,mau cười lên”

Nhậm Dĩnh dùng tay nhỏ bé,kéo gò má của Điền Cảnh Lâm sang hai bên, để cho Điền Cảnh Lâm cười, Điền Cảnh Lâm vẻ mặt cứng đờ nhìn vào màn hình điện thoại,Nhậm Dĩnh nhón chân lên hôn nhẹ vào má của nàng một cái, Điền Cảnh Lâm hóa đá nữa giây,ho nhẹ một tiếng.

“Mau đưa điện thoại cho ta”

Điền Cảnh Lâm cũng không biết nàng muốn gì,từ trong túi áo lấy ra điện thoại.Nhậm Dĩnh nhận lấy điện thoại,cài tấm hình nàng hôn Điền Cảnh Lâm làm hình nền,mỉm cười lấy điện thoại quơ quơ trước mặt Điền Cảnh Lâm.

“Không cho phép đổi,nếu không đừng trách ta”

Blogger
Facebook - Comments

No comments...Leave one now

Powered by Blogger.