Truyện bách hợp: Ta Không Phải Người Hầu Của Ngươi – Chương 17

Leave A Comment ,



Điền Cảnh Lâm cũng không nói gì,cầm điện thoại bỏ vào túi,nàng cảm thấy Nhậm Dĩnh thật là ngốc,biết nàng vẫn còn chưa quên được Tào Tích Chi,lại không ngại còn tìm cách làm cho nàng vui, Điền Cảnh Lâm có chút đau lòng nhìn Nhậm Dĩnh đang mỉm cười xem lại hình nàng cùng Nhậm Dĩnh chụp. Điền Cảnh Lâm thật không muốn nhìn nàng như vậy,cũng không biết tại sao cảm thấy khó chịu,có lẽ nàng nên trân trọng người trước mắt,và buông tha cho quá khứ không thể quay lại kia.Nhậm Dĩnh đột nhiên bị Điền Cảnh Lâm ôm chặt lấy,trong lòng run lên,nhịp tim tăng nhanh,ngay cả điện thoại cũng quên cầm,liền tựa đầu vào lòng ngực của Điền Cảnh Lâm,cuối cùng Điền Cảnh Lâm cũng đã tiếp nhận nàng,trong lòng vui mừng,nước mắt không tự giác rơi xuống, Điền Cảnh Lâm vội buông ra nàng,lấy tay nhẹ nhàng giúp nàng lau nước mắt,mặt khinh bỉ liếc Nhậm Dĩnh.

“Ngươi ngu a,khóc cái gì mà khóc,ta còn chưa có chết”

Nhậm Dĩnh đột nhiên nhớ ra cái gì la lên “Điện thoại của ta đâu”


“Ta làm sao biết được”

Nhậm Dĩnh liếc Điền Cảnh Lâm,vừa đánh vừa mắng chửi

“Còn không phải tại ngươi,mau đền cho ta”

Điền Cảnh Lâm có chút buồn cười,dẫn nàng đến cửa hàng bán điện thoại,mua cho nàng một cái giống y như cũ,Nhậm Dĩnh lại không chịu,mặt làm nũng nói.

“Mua cái này đi”

Điền Cảnh Lâm nhìn đến nàng chỉ chiếc điện thoại mới nhất,còn đòi mua hai cái, Điền Cảnh Lâm liền hối hận,lúc nãy mình nhất thời xung động đi ôm nàng làm cái gì không biết,nếu không bây giờ cũng không cần tốn nhiều tiền như vậy, Nhậm Dĩnh đưa cho nàng một chiếc điện thoại,híp mắt nhìn nàng.

“Điện thoại này chỉ được lưu số của ta,nếu là có số của nữ nhân khác đừng trách ta”

Xem ra nàng đụng phải một nữ nhân mù quáng vì tình,còn là cái loại không nói lý lẽ,lại nhớ đến lần trước chỉ là giả bộ yêu nhau,nữ nhân kia hôn nàng có một cái,Nhậm Dĩnh đã tát cho người ta một bạt tay,Điền Cảnh Lâm rùng mình ớn lạnh,vội vàng gật đầu,Nhậm Dĩnh thấy Điền Cảnh Lâm ngoan ngoãn như vậy,mỉm cười lôi kéo nàng trở về khách sạn.

Điền Cảnh Lâm nằm yên bất động để cho Nhậm Dĩnh ôm,lát sau đột nhiên Nhậm Dĩnh ngẩng đầu lên,vẻ mặt ngây thơ vô tội nhìn nàng.

“Cảnh Lâm,ta muốn…”

Nghe đến đây Điền Cảnh Lâm mặt cảnh giác nhìn nàng,không phải chứ,chỉ mới bắt đầu tìm hiểu đối phương…nhanh như vậy liền muốn,Nhậm Dĩnh nhìn thấy nàng như vậy cũng hiểu nàng đang nghĩ gì,lấy tay ngắt nhéo mặt của nàng mấy cái,mặt khinh bỉ nhìn nàng.

“Tên sắc lang này,ngươi đang nghĩ bậy bạ cái gì đó,ta chính là muốn uống nước,ngươi mau đi lấy cho ta”

Điền Cảnh Lâm như mũi tên bay ra khỏi cung,vội bật người dậy chạy ra ngoài lấy nước nóng giúp Nhậm Dĩnh,xem ra nàng suy nghĩ quá nhiều,đầu óc đen tối còn là nàng.Lát sau Điền Cảnh Lâm cầm bình nước đi vào,còn mang theo một gói bánh.Ăn cũng ăn xong rồi,uống cũng uống xong rồi,lại ngũ không được,Nhậm Dĩnh tựa đầu vào lòng ngực của Điền Cảnh Lâm,lấy tay nhẹ nhàng sờ lên môi của Điền Cảnh Lâm.

“Môi lạnh bạc tình”

“Vậy sao”

Điền Cảnh Lâm mắt đã mở không nỗi nữa rồi,tuy tiện trả lời,nàng không biết Nhậm Dĩnh có phải là người hay không,ngồi máy bay cả ngày,còn đi dạo không biết bao lâu,bây giờ đã nữa đêm còn không chịu ngủ,thật không biết mệt mõi sao,ở đâu ra nhiều năng lượng như vậy đây.

“Sau này mỗi ngày ngươi đều phải nói yêu ta,mỗi ngày đều phải ôn nhu với ta,mỗi ngày phải nghĩ đến ta,cách một tiếng lấy điện thoại ra nhìn hình của ta,nếu là quên nhìn,cách một phút phải nhìn một lần,ra đường không cho phép nhìn nữ nhân khác,luôn nhìn vào ưu điễm của ta,khuyết điễm liền mang nó làm thành ưu điễm để nhìn,nếu trong lòng cảm thấy không hài lòng về ta cái gì,liền nói cho ta biết,ta sẽ sửa đổi,ngươi phải biết,ta không giống bất kỳ nữ nhân nào khác,nếu có giống ta cũng sẽ để cho ngươi nhớ đến ta cả đời,ngươi còn phải tự nói với bản thân Nhậm Dĩnh chính là người ngọt ngào nhất mà ngươi từng gặp,tất nhiên sau này cũng phải như vậy,tạm thời như vậy đi,sau này ta….”

Còn chưa có nói xong đã bị Điền Cảnh Lâm dùng môi cắt đứt lời nói của nàng,Nhậm Dĩnh nhắm mắt lại,tay ôm lấy cổ của Điền Cảnh Lâm,cảm nhận hương vị ngọt ngào trên môi của Điền Cảnh Lâm,lát sau Điền Cảnh Lâm buông nàng ra.

“Bổ sung thêm,sau này mỗi ngày trước khi đi ngủ ta sẽ hôn ngươi,bây giờ ngủ đi,ta thật sự mệt mõi”

Điền Cảnh Lâm nói xong liền lăn ra ngủ như chết,Nhậm Dĩnh cắn môi,hai má đỏ ửng,đây là lần đầu tiên Điền Cảnh Lâm hôn nàng,lại là bất ngờ,để cho nàng không kịp chuẩn bị,còn chưa có cảm nhận xong,tên kia đã lăn ra ngủ như chết,thật là giống heo,nàng mỉm cười nhẹ nhàng ôm lấy Điền Cảnh Lâm,nàng cảm thấy bây giờ nàng chính là người hạnh phúc nhất.

Blogger
Facebook - Comments

No comments...Leave one now

Powered by Blogger.