Truyện bách hợp: Ta Không Phải Người Hầu Của Ngươi – Chương 19

Leave A Comment ,

Lên núi ngắm hoàng hôn,trượt tuyết,tắm suối nước nóng,đi dạo phố mua sắm….cái gì cũng đi qua,bây giờ cũng nên trở về nhà,Nhậm Dĩnh lại không muốn còn đòi đi nơi khác du lịch, Điền Cảnh Lâm phải năn nỉ nữa ngày nàng mới chịu trở về,bây giờ có thể biết tại sao trước đây,Điền Cảnh Lâm thích mẫu người như ngự tỷ mà không thích loli,bởi vì loli rất trẻ con,thường phải tốn nhiều công sức để đi dỗ ngọt,nếu là quá cứng rắn,loli liền nước mắt ương ương,vẻ mặt đầy ủy khuất nhìn mình…. Nếu là Điền Cảnh Lâm tiếp tục làm vệ sĩ,có lẽ đến già cũng không đủ tiền cho Nhậm Dĩnh tiêu sài… Điền Cảnh Lâm âm thầm tiếc thương cho Nhậm Thành,xem ra nàng phải tiến hành đặc huấn cho Nhậm Dĩnh một thời gian.

“Cảnh Lâm ta có nên giới thiệu “con rể tương lai” cho cha của ta biết hay không ?”

Điền Cảnh Lâm nghe vậy đầu đầy mồ hôi lạnh,dù sao hắn tin tưởng mới giao nữ nhi bảo bối của hắn cho nàng,nếu hắn biết nữ nhi của hắn cùng nàng đang quen nhau,hắn không chém nàng ra thành tám khúc sau đó quăng cho cá ăn mới là lạ.

“Bây giờ còn chưa phải lúc,ngươi cũng không muốn ta bị cha ngươi tống cổ ra khỏi nhà đi…”

Nhậm Dĩnh nghe vậy một chút lo sợ cũng không có,thật đúng là loli có khác,nàng mỉm cười ôm lấy cánh tay Điền Cảnh Lâm.

“Đến lúc đó ta đi theo ngươi,sau này ngươi phụ trách nuôi ta”

Điền Cảnh Lâm lắc đầu thỡ dài,xem ra nàng phải đi tìm việc làm thêm giờ,để dành tiền từ từ là vừa.
Trưa hôm sau hai người về đến sân bay,Nhậm Thành lại tự đích thân ra đón,còn mang theo mấy chục tên vệ sĩ, Điền Cảnh Lâm đột nhiên cảm thấy Nhậm Dĩnh mới chính là “Boss” chứ không phải Nhậm Thành,nàng trầm mặt đi theo phía sau hai cha con bọn họ,giả bộ như không có chuyện gì xảy ra,Nhậm Dĩnh thỉnh thoảng quay đầu lại làm mặt quỷ trêu trọc nàng, Điền Cảnh Lâm bề ngoài mặt vô biểu tình,trong lòng lại đang âm thầm nguyền rủa Nhậm Dĩnh.

Về đến nhà nàng tự đi lên lầu,để cho hai cha con bọn họ tâm sự sau bao nhiêu ngày xa cách,Nhậm Dĩnh đưa cho hắn một lá bùa bình an,còn nói là do nàng “đặc biệt” lặn lội lên một ngôi đền xin về cho hắn,hắn liền mặt vui vẻ ha ha cười to,cưng chiều vỗ đầu của nàng,hắn lại không nghĩ đến Điền Cảnh Lâm cũng có một cái,còn là nữ nhi của hắn đưa cho.

Điền Cảnh Lâm bị thương cũng đã lành,nàng đang cùng mấy tên vệ sĩ tập Aikiken[đấu kiếm gỗ của nhật bản],lại phát hiện Nhậm Dĩnh đang ngồi cách đó không xa quan sát, Điền Cảnh Lâm bị phân tâm,liền bị Hoàng Việt dùng kiếm gỗ đánh vào đầu một cái,Nhậm Dĩnh ánh mắt đầy lửa hận nhìn về phía Hoàng Việt,hắn đột nhiên rùng mình ớn lạnh,quay đầu lại đã thấy Nhậm Dĩnh đang nhìn mình,hắn vội cúi đầu chào nàng.

“Đại tiểu thư”

Nhậm Dĩnh trầm mặt đi đến bên cạnh Điền Cảnh Lâm. “Cảnh Lâm theo ta ra ngoài”

Điền Cảnh Lâm cũng không biết chuyện gì xảy ra,vội vàng đi theo phía sau nàng,đi ra đến vườn hoa vắng vẻ,Nhậm Dĩnh lôi kéo Điền Cảnh Lâm núp sau một bụi cây, Điền Cảnh Lâm không có chuẩn bị ,đột nhiên bị người “tập kích” liền cùng Nhậm Dĩnh té ngã ở trên bãi cỏ.

“Ngươi làm gì”

“Ta hỏi ngươi làm gì mới đúng,tay của ngươi đang đặt ở đâu vậy”

Nhậm Dĩnh hai má đỏ ửng,mặt khinh bỉ nhìn Điền Cảnh Lâm,nghe vậy Điền Cảnh Lâm nhìn xuống,thấy hai tay của mình đang đặt ở trên ngực của Nhậm Dĩnh,vội vàng rút tay về,đứng lên ho nhẹ một tiếng,giả bộ như không có gì xảy ra.

“Ngươi gọi ta đến đây làm gì ?”

“Chính là vì muốn gặp ngươi”

Nhậm Dĩnh mỉm cười ôm lấy Điền Cảnh Lâm, Điền Cảnh Lâm đột nhiên trong lòng căng thẳng,cảm thấy mình giống như là đang vụng trộm,sợ bị người phát hiện…cảm giác vừa lo sợ vừa kích thích này thật là khó diễn tã,khó trách lại có nhiều người thích đi vụng trộm như vậy…muốn đẩy ra Nhậm Dĩnh,lại thấy cả người của mình mới tập luyện xong đều là mồ hôi,Nhậm Dĩnh cũng không hiềm khí,cho nên cũng không đành lòng đẩy nàng ra, Điền Cảnh Lâm hôn nhẹ lên trán nàng một cái.

“Ngoan, đi vào trong đi,ở đây rất nắng”

Nhậm Dĩnh tuy là trong lòng rất không muốn,nhưng cũng đành luyến tiếc đưa mắt nhìn Điền Cảnh Lâm một cái mới chịu đi vào bên trong,chỉ mới ở bên cạnh Điền Cảnh Lâm có mấy ngày,không gặp một chút nàng phát hiện nàng đã không chịu nỗi,còn chạy khắp nơi đi tìm Điền Cảnh Lâm,xem ra nàng cũng sắp phát điên rồi.

Buổi tối Điền Cảnh Lâm chuẩn bị tắt đèn đi ngủ,Nhậm Dĩnh lại ôm cái gối đi vào, Điền Cảnh Lâm bật người dậy,chạy ra ngoài quan sát xem có ai hay không.

“Không cần nhìn,ta đã xem kỹ mới dám vào đây”

Nhậm Dĩnh nằm ở trên giường,hai tay chống cằm mỉm cười nhìn Điền Cảnh Lâm, Điền Cảnh Lâm cũng không biết nhà này có camera hay không,nếu đặt ở trong phòng của nàng liền xong đời,vội tắt đèn leo lên giường nằm.

“Chỉ được phép hôm nay thôi,có biết không ?”

“Chuyện ngày mai để ngày mai tính,ngủ đi”

Nhậm Dĩnh giống như khỉ đu cây,ôm chặt lấy Điền Cảnh Lâm có chết cũng không buông.

Blogger
Facebook - Comments

No comments...Leave one now

Powered by Blogger.