Truyện bách hợp: Ta Không Phải Người Hầu Của Ngươi – Chương 18

Leave A Comment ,



Sáng sớm Điền Cảnh Lâm cảm giác được mũi của mình ngứa ngấy khó chịu,mở mắt ra đã thấy Nhậm Dĩnh đang ở sát bên cạnh,còn dùng đuôi tóc truê trọc nàng,Điền Cảnh Lâm lấy tay sờ lên sống mũi cao thẳng của Nhậm Dĩnh.

“Mau đi ra ngoài chơi đi,để yên ta ngủ một chút nữa”

Điền Cảnh Lâm nói xong lấy mền trùm kín đầu,Nhậm Dĩnh vội kéo ra chiếc mền,lấy gói đánh nhẹ vào bụng của Điền Cảnh Lâm mấy cái.

“Ngươi cho ta là đứa trẻ sao,kêu đi liền đi,còn không mau dậy”

Nhậm Dĩnh lôi kéo Điền Cảnh Lâm đi vào nhà vệ sinh,lại lấy bàn chải bỏ vào một ít kem,sau đó mỉm cười nhìn Điền Cảnh Lâm.

“Bảo bối,mau nhe răng ra,ta giúp ngươi đánh”

Điền Cảnh Lâm nghe vậy vội đoạt lấy cây bàn chải,phất tay đuổi Nhậm Dĩnh đi ra ngoài.

“Ngươi đi ra ngoài đi,ta tự đánh là được…”

Bây giờ đánh răng giúp,sau này có tắm giúp hay không,mặc dù là đang quen nhau,cũng không cần phải nhiệt tình như vậy đi,đánh răng xong chuẩn bị cởi đồ đi tắm,Nhậm Dĩnh đột nhiên tông cửa đi vào,nhìn thấy Điền Cảnh Lâm đang mặt chiếc quần lót có in hình superman ở trên mông, Nhậm Dĩnh đứng yên bất động,hai má ửng hồng,Điền Cảnh Lâm giật mình, vội vàng kéo quần lên ,cắn răng nghiến lợi trừng mắt nàng.

“Còn không mau đi ra ngoài”

Nhậm Dĩnh lấy tay che miệng của mình lại,liếc nhìn Điền Cảnh Lâm.

“Ngươi cũng đã từng nhìn qua ta,bây giờ ta nhìn lại coi như huề”

Trước khi đi còn bổ sung thêm một câu “Ta cảm thấy Doreamon thích hợp với ngươi hơn”

“Ngươi đi tìm chết đi”

Điền Cảnh Lâm thẹn quá hóa giận,cầm lấy cục xà bông chọi vào cánh cửa,thật là hết thuốc chữa,loại chuyện nham nhở như vậy cũng có thể nói ra được,Nhậm Dĩnh ngồi ở ngoài chăm chú nhìn quyển tạp chí giới thiệu phong cảnh nhật bản,từ nhỏ ngoài đi học cũng chính là đi học,nàng cũng không có đi đâu,đây cũng là lần đầu tiên nàng đi du lịch,bây giờ cũng không biết nên đi đâu, Điền Cảnh Lâm tắm xong đi ra đã thấy nàng ngồi đó cúi đầu chăm chú nhìn tạp chí.

“Cảnh Lâm,trước đây ngươi có từng đi qua nhật bản hay không”

Điền Cảnh Lâm vội lắc đầu,nếu nàng gật đầu,nàng cũng biết Nhậm Dĩnh chắc chắn câu kế tiếp sẽ hỏi nàng : chúng ta nên đi đâu chơi bây giờ,sau đó hỏi tiếp: ngươi từng đi với ai,nàng cũng không thể nói: ta đi với Tào Tích Chi…

Hai người cùng nhau đến một ngôi đền, Điền Cảnh Lâm đứng bên ngoài chờ Nhậm Dĩnh,nàng nhìn thấy Nhậm Dĩnh không biết ở bên trong cầu nguyện cái gì,lát sau Nhậm Dĩnh mỉm cười chạy đến bên cạnh,còn chưa có đến nơi đã thấy một nam nhân đi đến bên cạnh Nhậm Dĩnh,không biết nói cái gì, Điền Cảnh Lâm vội đi đến bên cạnh,nghe được hắn nói tiếng nhật,còn khen Nhậm Dĩnh xinh đẹp,hỏi nàng có bạn trai hay không,Điền Cảnh Lâm liếc mắt nhìn hắn,nói vài câu tiếng nhật với hắn,tên nam nhân kia liền cúi chào sau đó xoay người bỏ đi,Nhậm Dĩnh không có biết nghe tiếng nhật,cho nên mặt khó hiểu nhìn nàng.

“Cảnh Lâm hắn nói cái gì ?”

“Hắn nói ngươi quá xấu,lại còn hung dữ,nói xong liền bỏ đi”

“Ngươi đi chết đi”

Nhậm Dĩnh đá vào chân của Điền Cảnh Lâm một cái,tức giận quay đầu bỏ đi, Điền Cảnh Lâm mỉm cười đuổi theo,lúc nãy nàng chính là nói “Nàng là bạn gái của ta,ngươi nói xem nàng có bạn trai hay không ?” nam nhân kia liền ngượng ngùng cúi chào,quay đầu bỏ đi.

“Tức giận thật sao ?”

“Ngươi không phải chê ta quá xấu hay sao,tại sao không cùng hắn bỏ chạy đi”

Nữ nhân thích nhất người ta khen mình xinh đẹp,sợ nhất cũng chính là bị người ta nói mình xấu ,Nhậm Dĩnh tuy là đại mỹ nữ,nhưng nàng lại không có tự tin,có lẽ là bởi vì ám ảnh tuổi thơ,lại bị Điền Cảnh Lâm đụng chạm đến nỗi đau,cho nên trong lòng có chút buồn bực.


“Yên tâm nếu là bị người chê,không có ai cưới ngươi,ta liền chịu thiệt thòi một chút cưới ngươi”

“Chính là ngươi tự nói nga,vậy bây giờ chúng ta liền đi đăng ký kết hôn đi”

Nhậm Dĩnh nhảy lên lưng của Điền Cảnh Lâm,cũng may lần này có chuẩn bị không có té, Điền Cảnh Lâm cỗng nàng đi ra ngoài,lại cảm giác Nhậm Dĩnh quá nhẹ, Điền Cảnh Lâm cảm thấy đau lòng vì nàng.

“Ngươi nên ăn nhiều một chút,quá ốm”

“Không muốn,nếu là mập mạp như trước kia,thì làm sao bây giờ”

“Nếu vậy thì càng tốt,sau này cũng không cần phải cỗng ngươi,chỉ cần đá nhẹ một cái,ngươi có thể tự mình lăn đi”

Điền Cảnh Lâm trên bả vai truyền đến cơn đau,cũng đoán được là bị Nhậm Dĩnh cắn,lại sợ cử động mạnh làm Nhậm Dĩnh té,chỉ đành chịu đựng để yên cho nàng cắn,Nhậm Dĩnh cắn xong cũng liền đau lòng,hôn nhẹ lên cổ của Điền Cảnh Lâm.

“Làm gì,vừa cắn vừa xoa ?”

Điền Cảnh Lâm mỉm cười,quay đầu lại nhìn nàng, trong lòng lại nghĩ không biết mình có nên đi chích ngừa hay không….

Blogger
Facebook - Comments

No comments...Leave one now

Powered by Blogger.