Truyện bách hợp: Ta Không Phải Người Hầu Của Ngươi – Chương 20

Leave A Comment ,

Sáng sáu giờ Điền Cảnh Lâm tĩnh dậy,vội đánh thức Nhậm Dĩnh,nàng làm nũng không muốn dậy,tối hôm qua nàng không để yên cho Điền Cảnh Lâm ngủ,thức đến gần sáng mới ngủ,bây giờ làm thế nào chịu dậy đây.

“Tiểu Dĩnh,mau lên thức dậy đi,nếu là cha của ngươi không thấy ngươi,án mạng xảy ra bây giờ”

“Không muốn…”

Nhậm Dĩnh tiếp tục ôm lấy Điền Cảnh Lâm, Điền Cảnh Lâm thật là hết cách với nàng,tự mình đi vào nhà vệ sinh tắm thay y phục,ra ngoài đã thấy Nhậm Dĩnh đang ngồi ở trên giường,vẻ mặt còn chưa có tĩnh ngủ,tóc tai bù xù,áo ngủ một bên vai bị rớt xuống,để lộ vai trần trắng nõn,đầy hấp dẫn, mị lực bắn ra bốn phía,người ngoài nhìn vào còn tưởng tối qua vừa mới xảy ra một trận tranh phong huyết vũ rất là kịch liệt. Điền Cảnh Lâm cảm thấy bộ dáng của nàng thật đáng thương,đi đến kéo vai áo của nàng lên,chỉnh sửa lại tóc giúp nàng.

“Về phòng ngủ tiếp đi”

“Ngươi đi đâu”


“Ta đi tập thể dục,mau về phòng ngủ đi”

Điền Cảnh Lâm vừa nói vừa mang giày,chuẩn bị đi ra ngoài chạy bộ.Nhậm Dĩnh nghe vậy hai mắt phát sáng,chạy đến kéo tay Điền Cảnh Lâm .

“Ta đi cùng ngươi”

Điền Cảnh Lâm cũng không có ngẩng đầu lên,âm thầm thở dài,sau đó gật đầu một cái,Nhậm Dĩnh vội vàng chạy về phòng ,lát sau trở lại,mặt một bộ đồ thể thao,còn là cùng kiểu dáng với Điền Cảnh Lâm,cũng không cần phải như vậy đi,sợ người ta không biết chúng ta đang lén lúc quen nhau hay sao.Hai người cũng không có đi đâu xa,chỉ là chạy ở bên ngoài sân cỏ,ở đây cũng rất rộng chạy nữa ngày cũng không xong, Điền Cảnh Lâm chạy ở phía trước,quay đầu lại đã thấy Nhậm Dĩnh ngồi ở bên bãi cỏ thở dốc,trong lòng có chút buồn cười,chạy đến bên cạnh nàng.

“Thế nào,mới chạy được một chút đã không chịu nỗi ?”

“Mệt chết ta a”

Nhậm Dĩnh cũng không biết Điền Cảnh Lâm có phải là người hay không,nhìn bộ dáng ốm yếu tại sao lại khỏe như vậy đây,còn chạy lẹ như vậy nàng đuổi theo không kịp,chỉ đành phải ngồi lỳ một chổ.

“Vậy chúng ta vào nhà thôi”

Nhậm Dĩnh quay đầu lại nhìn nhà cách đây xa như vậy,liền không muốn đi vào nữa,vẻ mặt đầy ủy khuất nhìn Điền Cảnh Lâm,không cần đoán cũng biết chuyện gì xảy ra,nàng chính là muốn Điền Cảnh Lâm cỗng mình trở về,nhưng là Điền Cảnh Lâm không cho nàng toại nguyện,dù sao ở đây nhiều người như vậy,không nên gây sự chú ý thì tốt hơn.

Hai người trở về nhà đã thấy Nhậm Thành đang ngồi cùng mấy vị bằng hữu của hắn,bọn họ đang trò chuyện vui vẻ với nhau,Nhậm Dĩnh bị cha nàng gọi đến cùng nhau trò chuyện,Điền Cảnh Lâm tự mình lên lầu, lát sáu Nhậm Thành sai người cho gọi, Điền Cảnh Lâm liền đi đến bên cạnh của hắn.

“Nhậm tổng ta đến”

“Ngày mai ở nhà có tiệc,ngươi đi giám sát bọn họ chuẩn bị đi”

“Ta biết”

Điền Cảnh Lâm đi ra ngoài giao phó cho bọn họ lắp đặt camera an ninh,cùng chỉ dẫn vị trí để hôm sau bọn họ đứng giám sát, Điền Cảnh Lâm đi đến một căn phòng trên lầu hai kiểm tra lại camera có hoạt động tốt hay không,đột nhiên trên màn hình máy tính của một chiếc camera,nàng nhìn thấy Nhậm Dĩnh đang đứng ở đó,còn làm mặt quỷ trêu chọc, Điền Cảnh Lâm lắc đầu thở dài,nàng lấy ra điện thoại nhắn tin gửi cho Nhậm Dĩnh,lát sau Nhậm Dĩnh nhận được,mở ra xem chỉ thấy bốn chữ.

“Đi chỗ khác chơi”

Nhậm Dĩnh mặt không vui hừ lạnh một tiếng,quay đầu bỏ đi,lát sau nàng mang lên cho Điền Cảnh Lâm ly cafe,nói mang cafe chỉ là viện cớ,muốn gặp Điền Cảnh Lâm mới là mục đích chính, Điền Cảnh Lâm cầm ly cafe uống một ngụm,lại chú ý vào màn hình,đột nhiên Nhậm Dĩnh đi đến ngồi ở trên đùi của nàng,hai tay câu cổ của nàng mặt cười tinh quái, Điền Cảnh Lâm bị hành động của nàng làm cho kinh ngạc.

“Ngươi lại muốn làm gì ?”

“Điền tổng,chúng ta chơi trò “văn phòng tình yêu” có được hay không”

Điền Cảnh Lâm ho khan một tiếng ,cũng không biết Nhậm Dĩnh học ở đâu ra “văn phòng tình yêu” ,cái loại chuyện kích tình này không phải ám chỉ thư ký cùng giám đốc cái gì gì đó hay sao ?, Điền Cảnh Lâm ngắt nhéo mặt của nàng mấy cái.

“Ngươi học ở đâu ra trò quái quỷ này đây”

“Ta chính là xem ở trên tivi,thế nào có phải rất thú vị hay không ?”

“Ngươi một đứa trẻ biết cái gì ,mau đi ra ngoài chơi cho ta làm việc”

Điền Cảnh Lâm không cần đoán cũng biết,Nhậm Dĩnh ngu ngốc như vậy thế nào hiểu được câu ẩn ý này,cũng không muốn cùng nàng giải thích,càng không muốn đầu độc thiếu nhi, Điền Cảnh Lâm vội đuổi Nhậm Dĩnh ra ngoài,nàng tiếp tục làm việc,đến tối về phòng đã thấy Nhậm Dĩnh mặc một bộ áo ngủ rất gợi cảm đang nằm ở trên giường,trên giường còn trải đầy cánh hoa hồng,xung quanh giường cũng được thấp rất nhiều cây nến,không biết chuyện gì xảy ra, Điền Cảnh Lâm thầm nghĩ nàng uống lộn thuốc rồi có phải hay không,hôm nay thế nào toàn làm chuyện kỳ quái.

“Ngươi lại bày trò gì đây”

“Ngươi không cảm thấy như vậy rất lãng mạn hay sao”

Nhậm Dĩnh mỉm cười đầy quyến rũ,để cho Điền Cảnh Lâm rùng mình ớn lạnh,bình thường quen nhìn nàng cười ngây thơ,bây giờ thật sự không có thói quen, Điền Cảnh Lâm có linh cảm xấu,đi tắm xong vội tắt đèn lên giường nằm,lại bị Nhậm Dĩnh leo lên ngồi ở trên bụng của mình.

“Cảnh Lâm ngươi có yêu ta hay không”

Điền Cảnh Lâm kéo nàng nằm xuống,ôm vào lòng ,hôn nhẹ lên mặt nàng một cái.

“Yêu,ngủ đi ta buồn ngủ”

Nhậm Dĩnh còn chưa có từ bỏ ý định,lấy tay vuốt ve mặt của Điền Cảnh Lâm,lát sau nàng cúi xuống hôn lên môi của Điền Cảnh Lâm,lúc này thì Điền Cảnh Lâm thật không ngủ được nữa rồi,mở mắt ra mặt vô biểu tình nhìn Nhậm Dĩnh.

“Bây giờ còn không ngủ,ta để cho ngươi trở về phòng của mình ôm thỏ”

“Ngu ngốc,ta không thèm để ý đến ngươi nữa”

Blogger
Facebook - Comments

No comments...Leave one now

Powered by Blogger.