Truyện bách hợp: Ta Không Phải Người Hầu Của Ngươi – Chương 21

Leave A Comment ,

Nhậm Dĩnh nói xong,quay đầu đi chỗ khác, Điền Cảnh Lâm chợt hiểu ra cái gì,liền bật cười,xem ra Nhậm Dĩnh không có ngây thơ như nàng nghĩ,là do nàng ngu ngốc không hiểu tâm ý của người ta. Điền Cảnh Lâm cố gắng nhịn cười,xoay người lại ôm eo Nhậm Dĩnh.

“Tiểu Dĩnh,ngươi là muốn…cùng ta…”

Nhậm Dĩnh hai má đỏ ửng,lấy cùi trỏ đâm nhẹ vào bụng Điền Cảnh Lâm một cái.

“Ngươi đi chết đi”


Điền Cảnh Lâm kéo nàng nằm xuống bên dưới,nhẹ nhàng hôn lên đôi môi ửng hồng kia,Nhậm Dĩnh nhắm mắt đáp lại,tay của nàng đặt ở phía sau lưng Điền Cảnh Lâm,Điền Cảnh Lâm nhẹ nhàng vuốt ve chân thon dài của nàng,để cho nàng càng hô hấp gấp gáp hơn,bàn tay duy chuyển vào trong áo ngủ của nàng,vuốt ve eo nhỏ mềm mại mà hoàn mỹ kia,một đường đi lên trước ngực,đầy đặn mà mềm mại cảm xúc tuyệt vời này để cho Điền Cảnh Lâm cả người nóng lên,Nhậm Dĩnh rên nhẹ một tiếng,nàng không ngừng gọi tên của Điền Cảnh Lâm, Điền Cảnh Lâm cúi người xuống hôn lên đỉnh núi ửng hồng kia,dùng lưỡi nhẹ nhàng vuốt ve nó,bị kích thích khiến cho nó trở nên săn chắc hơn. Điền Cảnh Lâm đang lạc vào mộng cảnh,cũng quên mất mình đang cùng với ai,liền vô tình bật thốt lên.

“Tích Chi…”

Nhậm Dĩnh tuy là đang nhắm mắt hưỡng thụ khoái cảm,nhưng cũng còn nghe được Điền Cảnh Lâm nói gì,Nhậm Dĩnh vội buông nàng ra,ánh mắt lạnh lùng liếc Điền Cảnh Lâm ,sau đó một cước đá bay Điền Cảnh Lâm xuống giường.

“Ngươi mới vừa nói cái gì ?”

“Ta…ta …là do ta nhầm lẫn…thật xin lỗi”

Điền Cảnh Lâm từ dưới đất bò dậy,leo lên giường vuốt ve mặt của Nhậm Dĩnh,muốn dỗ ngọt,nàng cũng không biết tại sao mình lại gọi nhầm tên của Tào Tích Chi,có lẽ là bởi vì mỗi lần cái gì gì đó cũng là cùng Tào Tích Chi,cho nên quen miệng, Nhậm Dĩnh lạnh lùng hất tay của nàng ra.

“Ngươi nếu là thích cùng nàng…ngươi liền đi tìm nàng đi…”

“Tiểu Dĩnh,ngươi đừng như vậy,ta chẳng qua là nhất thời quen miệng…thật xin lỗi…ta không phải là cố ý,ngươi tin ta có được hay không”

Điền Cảnh Lâm ôm lấy Nhậm Dĩnh,hôn nhẹ lên trán của nàng một cái,Nhậm Dĩnh lửa giận bốc lên ba trượng cao,cầm lấy chiếc gối đập liên tục vào người của Điền Cảnh Lâm,ủy khuất quá nước mắt không tự giác rơi xuống,vừa đánh vừa mắng chửi.

“Điền Cảnh Lâm,ta ghét ngươi….ngươi đi chết đi…đồ đáng ghét…”

Điền Cảnh Lâm lấy tay ôm đầu của mình,ngồi yên để cho nàng đánh,bị đánh là đúng tội rồi,bản thân cũng thật muốn tát cho mình mấy bạt tay,tại sao lại ngu hết thuốc chữa như vậy đây,đột nhiên cửa phòng bị người gõ, Điền Cảnh Lâm vội che miệng của Nhậm Dĩnh lại.

“Cảnh Lâm,có phải ngươi ở cùng tiểu Dĩnh hay không,chuyện gì xảy ra,tại sao ồn ào như vậy”

Là Nhậm Thành,hắn ở dưới lầu nghe được tiếng ồn,còn nghe được tiếng của Nhậm Dĩnh,nhưng không nghe rõ,cho nên lo lắng nữ nhi mình có chuyện gì,vội vàng chạy lên hỏi,Nhậm Dĩnh đẩy ra Điền Cảnh Lâm,chạy ra ngoài mở cửa,thấy Nhậm Thành nàng liền chạy đến ôm chằm lấy hắn.

“Cha…Cảnh Lâm khi dễ ta…”

Vừa nói còn không ngừng khóc,Nhậm Thành thấy nữ nhi bảo bối của mình khóc lốc thãm thương như vậy,rất là đau lòng,vỗ nhẹ vào lưng của nàng an ũi.

“Tiểu Dĩnh ngoan,mau nói chuyện gì xảy ra”

Nhậm Dĩnh lúc khóc cái miệng nhỏ nhắn cũng liền nhọn hơn so với bình thường,lấy tay lau nước mắt,ánh mắt đầy oán hận liếc về phía Điền Cảnh Lâm,nhưng nàng cũng không thể nói với hắn,nàng cùng Điền Cảnh Lâm cái gì gì đó,sau đó Điền Cảnh Lâm gọi tên bạn gái cũ,nàng hít một hơi lãnh khí,vẻ mặt đáng thương nhìn Nhậm Thành.

“Nàng…chính là không muốn cho ta ngủ chung….”

“Trời ạ,thì ra là như vậy a,Cảnh Lâm cho nàng ngủ chung với ngươi đi”

Điền Cảnh Lâm đầu óc hôn mê,nàng mau điên với Nhậm Dĩnh,cũng không biết nói gì cho phải,vội gật đầu.

“Tiểu Dĩnh ngươi cũng thật là,ta còn tưởng chuyện gì xảy ra,ngoan ngoãn đi ngủ đi”

Nhậm Thành cũng mau điên với nàng,an ũi mấy câu liền rời đi.Điền Cảnh Lâm trầm mặt đi đến bên cạnh,giúp nàng lau nước mắt,sau đó kéo nàng vào lòng,để gò má của mình chạm nhẹ lên gò má của Nhậm Dĩnh.

“Ta xin lỗi,là do ta nhất thời quen miệng,đừng giận ta nữa có được hay không”

Nhậm Dĩnh mặc dù không giận nàng nữa,nhưng trong lòng có chút khó chịu,thật là muốn khóc,thật là tủi thân,nàng thật sự muốn tát Điền Cảnh Lâm mấy cái cho bỏ ghét,nhưng là làm vậy bản thân sẽ càng đau lòng,cho nên nàng chỉ đành ôm lấy Điền Cảnh Lâm.

“Ta hỏi ngươi…ngươi cùng nàng…bao nhiêu lần rồi,có cảm giác gì…cùng ta và cùng nàng có gì khác nhau…”

Điền Cảnh Lâm hóa đá nữa giây,không biết nên trả lời thế nào,dù sao nhiều quá làm sao nhớ hết đây,cũng không thể nói cảm giác thế nào được,hơn nữa nàng cùng Nhậm Dĩnh còn chưa có xong đây, Điền Cảnh Lâm gẫy gẫy đầu,mặt có chút khó xử.

“Hỏi vấn đề khác có được hay không…”

“Vậy ngươi mau nói,ngươi …muốn cùng ta nhiều hơn hay cùng nàng…”

Câu này Điền Cảnh Lâm ngu đến đâu cũng biết phải trả lời thế nào,nàng mỉm cười ,ôm Nhậm Dĩnh đặt lên giường.

“Tất nhiên là cùng ngươi”

Blogger
Facebook - Comments

No comments...Leave one now

Powered by Blogger.