Truyện bách hợp: Ta Không Phải Người Hầu Của Ngươi – Chương 22

Leave A Comment ,

Sáng sớm Điền Cảnh Lâm tĩnh lại đã thấy Nhậm Dĩnh lỏa thể đang nằm bên cạnh ngủ say,bên eo còn che một chiếc mền mõng,lộ ra lưng trần gợi cảm kia, lại nhìn đến trên ga giường vẫn còn huyết ấn kiệt tác của mình, Điền Cảnh Lâm cảm thấy đau lòng,tiến đến hôn nhẹ lên lưng của nàng,Nhậm Dĩnh tuy là tự nguyện chạy đến hiến thân,nhưng bây giờ dù đã tĩnh,vẫn cảm thấy ngượng ngùng,không dám quay đầu lại nhìn Điền Cảnh Lâm,chỉ đành tiếp tục giả bộ ngủ,bên khóe miệng xuất hiện nụ cười hạnh phúc. Điền Cảnh Lâm chuẩn bị đi tắm,lại bị nàng xoay người ôm chặt lấy.

“Ngươi ở đây với ta một chút nữa đi”


Điền Cảnh Lâm nhìn lên đồng hồ,thấy còn sớm cho nên ôm nàng vào lòng,vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn kia,đột nhiên phát hiện Nhậm Dĩnh hai má ửng hồng,lông mi dài mà đen huyền,ánh mắt mơ màng,hoàn toàn không giống bộ dạng khả ái như mọi ngày,mà thay vào đó là mấy phần mùi vị nữ nhân ,thật là quyến rũ đầy tà mị.

“Nhìn cái gì,chưa từng thấy qua đại mỹ nữ”

Nhậm Dĩnh bị nhìn chằm chằm cảm thấy ngượng ngùng,bật người dậy,lấy mền che đi thân thể của mình,đi vào bên trong phòng tắm, Điền Cảnh Lâm lắc đầu thỡ dài,xem ra mình bị ảo giác. Điền Cảnh Lâm nhìn đến ga giường không biết nên như thế nào “thủ tiêu” đứng dậy dọn dẹp bãi chiến trường,bỏ ga giường vào trong một cái túi giấy,định đem đi giặt,lại bị Nhậm Dĩnh đoạt lấy,nàng mỉm cười,ánh mắt đầy tinh quái nhìn Điền Cảnh Lâm.

“Cái này là bằng chứng phạm tội của ngươi,sau này nếu dám làm chuyện có lỗi với ta,ta sẽ mang nó ra buộc tội ngươi”

Nói xong nàng ôm túi giấy đi trở về phòng của mình, Điền Cảnh Lâm cũng không biết nói gì cho phải,chỉ là mỉm cười lắc đầu,tắm xong cũng đi xuống lầu,lát sau nàng đưa Nhậm Dĩnh ra ngoài mua ít đồ,chuẩn bị cho buổi tiệc tối nay,đi ngang qua một cửa hàng trang sức,Nhậm Dĩnh lôi kéo nàng vào trong,chọn ra hai sợi dây chuyền bạc dài gần đến trước ngực,kiểu dáng đơn giản nhưng rất đẹp mắt,mặt dây chuyền hình ngôi sao thiết kế rất tinh xảo,bên trong có đính rất nhiều viên thủy tinh nhỏ,nàng đeo vào giúp cho Điền Cảnh Lâm,nàng cảm thấy dây chuyền ở gần tim,tình cảm của nàng cũng như vậy,luôn ở bên cạnh của Điền Cảnh Lâm,nàng muốn Điền Cảnh Lâm cũng cảm nhận được điều này.Điền Cảnh Lâm nhẹ nhàng vén mái tóc của Nhậm Dĩnh sang một bên,đeo dây chuyền vào giúp nàng.

“Cảnh Lâm,thanh toán tiền đi”

Nhậm Dĩnh tuy là nói tặng,nhưng tiền còn là Điền Cảnh Lâm trả,nàng mỉm cười đi đến khu bán y phục, Điền Cảnh Lâm lắc đầu cầm theo mấy túi đồ đuổi theo phía sau.Hai sợi dây chuyền đã gần một tháng lương Nhậm Thành trả cho nàng,kiếm tiền của hắn tiêu tiền cho nữ nhi của hắn,đây có phải hợp lý hay không ….

Buổi tối ở đại sảnh đã có rất nhiều người đến tham dự,ở ngoài sân vườn cũng có rất nhiều người,ở đâu cũng đều là người, Điền Cảnh Lâm đứng ở trên lầu quan sát xung quanh,đột nhiên có cảm giác bất thường,nàng xoay người lại đã thấy Điền Minh Luân ca ca của nàng,đang đứng cách đó không xa nhìn nàng. Điền Cảnh Lâm muốn xoay người bỏ đi hắn lại đuổi theo ngăn cản.

“Cảnh Lâm,chúng ta có thể nói chuyện một chút được không”

“Có chuyện gì ngươi mau nói đi”

Điền Cảnh Lâm hai tay đặt ở sau lưng,mặt vô biểu tình nhìn hắn,nàng cũng không có việc gì muốn cùng hắn nói,dù sao chuyện cũng đã qua lâu rồi,nàng cũng không muốn nhắc lại.

“Ngươi thân là người thừa kế của tập đoàn Điền Lâm,lại đi làm vệ sĩ cho người khác,ta làm sao ăn nói với cha quá cố đây,cho dù trước đây chúng ta có xảy ra việc gì đi nữa,ngươi cũng không thể lẫn tránh như vậy,cùng ta trở về nhà có được hay không ?”

Điền Minh Luân tuy là ca ca nhưng hắn là con nuôi của Điền Tôn Triết, Điền Cảnh Lâm dù sao cũng là con ruột,thừa kế tập đoàn của hắn cũng là chuyện đương nhiên,nhưng dù sao nàng cũng xem hắn là ca ca của mình,nàng cũng không muốn thừa kế cái gì,nàng càng không hứng thú với việc kinh doanh,cho nên trước giờ vẫn là do hắn tiếp quản, Điền Cảnh Lâm trầm mặt không biết đang nghĩ gì,lát sau nàng mới chậm rãi lên tiếng.

“Ta không có trách ngươi,ngươi cũng đừng cảm thấy có lỗi,hơn nữa bây giờ ta có một số việc chưa thể trở về,ngươi không cần lo lắng cho ta,cũng đừng nói với ai ngươi quen biết ta,sau này ta sẽ giải thích”

Điền Cảnh Lâm nói xong xoay người rời đi,nếu như không có Nhậm Dĩnh xuất hiện có lẽ nàng đã trở về,nhưng bây giờ nàng cũng không thể mang theo Nhậm Dĩnh,dù sao Nhậm Thành cũng sẽ không để yên cho nữ nhi của mình đi theo một nữ nhân…..bây giờ nàng cũng không biết nên như thế nào giải quyết việc này,đột nhiên bị người ôm từ phía sau,nàng mỉm cười quay đầu lại,Nhậm Dĩnh hôm nay mặc một chiếc váy dài hở lưng màu trắng,tóc cũng được cột cao,còn trang điễm nhẹ,nàng mỉm cười giơ tay lên chỉnh sửa cavat giúp cho Điền Cảnh Lâm.

“Làm gì đứng thừ người ra đó,đang nghĩ đến ta sao”

Điền Cảnh Lâm chợt nhớ đến ở đây có camera,hoảng hốt lùi về phía sau một bước,mặt vô biểu tình nhìn Nhậm Dĩnh.

“Ở đây có camera,chúng ta sang bên kia đi”

Thật sự là vụng trộm thì dễ,muốn không bị người khác phát hiện lại là chuyện ngược lại,nàng dẫn Nhậm Dĩnh đến nơi vắng vẻ phía sau nhà,lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt của Nhậm Dĩnh.

“Tiểu Dĩnh,nếu ta muốn rời đi nơi này,ngươi có cùng ta đi hay không…”

Nhậm Dĩnh tuy là biết sẽ có một ngày mình cùng Điền Cảnh Lâm rời đi nơi này,nhưng không nghĩ đến sớm như vậy sẽ rời đi,nàng thật không muốn bỏ lại cha của nàng một mình,lại càng không muốn rời xa Điền Cảnh Lâm,bây giờ nàng có chút khó xử,không biết nên làm thế nào.

Blogger
Facebook - Comments

No comments...Leave one now

Powered by Blogger.