Truyện bách hợp: Ta Không Phải Người Hầu Của Ngươi – Chương 14

Leave A Comment ,



Điền Cảnh Lâm trầm mặt không biết nghĩ gì,sau đó vội lắc đầu,Nhậm Dĩnh còn chưa có từ bỏ ý định,nắm lấy cằm của Điền Cảnh Lâm để cho Điền Cảnh Lâm nhìn thẳng vào mắt của nàng, Điền Cảnh Lâm vội hất tay nàng ra.

“Ngươi làm gì”

“Ngươi có dám nhìn thẳng vào mắt của ta trả lời hay không ?,ngươi thật không thích ta,ngay cả một chút cũng không có sao”

“Không thích” Điền Cảnh Lâm nói xong liền quay đầu bỏ đi

“Vậy tại sao lại đối xử tốt với ta”

Điền Cảnh Lâm dừng bước,xoay người lại ,ánh mắt lãnh đạm nhìn nàng “Bởi vì ta là vệ sĩ của ngươi”

“Ngươi có nhận ra vật này hay không ?”


Điền Cảnh Lâm ánh mắt kinh ngạc nhìn chiếc khăn tay Nhậm Dĩnh đang cầm,đây không phải khăn tay trước đây mẹ của nàng mua cho nàng hay sao,còn có thiêu một ngôi sao nhỏ ở gốc khăn,để tránh nhầm lẫn,nàng làm sao không nhận ra được,nhưng là Nhậm Dĩnh làm sao có nó,lại nhớ đến hình như mình có đưa cho một tiểu hài tử mập mạp một cái,không lẽ…

“Là ta”

Nhậm Dĩnh mỉm cười đi đến bên cạnh, Điền Cảnh Lâm thật không nghĩ đến thế giới này nhỏ bé như vậy,ngay cả một tiểu nha đầu học chung trường,tình cờ gặp mà thôi,bây giờ lại còn làm vệ sĩ cho nàng,đến bây giờ Nhậm Dĩnh vẫn còn giữ khăn tay,không phải là thật thích nàng từ lúc đó đi,khả năng này không cao,tuyệt đối không thể nào.

“Ngươi biết ta từ sớm ,tại sao không nói ?”

“Ta nói ra ngươi nhất định cho là ta cố tình tiếp cận ngươi,ngươi còn không bỏ chạy ?”

Lần đầu gặp nàng còn tưởng Điền Cảnh Lâm là một nam sinh,sau này mới phát hiện Điền Cảnh Lâm là nữ,Nhậm Dĩnh cũng không muốn nói ra là vị sợ Điền Cảnh Lâm cho là nàng bị bệnh thần kinh,thích một người lâu như vậy,còn để cho nàng vô tình gặp lại,đánh chết Điền Cảnh Lâm cũng không tin,bây giờ nàng nói ra là vì muốn Điền Cảnh Lâm hiểu nàng không phải là nhất thời thích Điền Cảnh Lâm,hay là đang đùa giỡn,nàng chỉ muốn Điền Cảnh Lâm biết nàng rất nghiêm túc. Điền Cảnh Lâm đầu óc muốn hôn mê,đột nhiên có một tiểu nha đầu chạy đến đưa cho ngươi chiếc khăn tay,còn ám chỉ thích ngươi từ rất lâu,tình huống này làm sao giải quyết đây, Điền Cảnh Lâm tay ôm trán,có chút không biết làm sao.

“Còn nhớ ngươi nợ ta một điều ước sao….ta chính là ước …ngươi để cho ta làm bạn gái của ngươi…”

“Khoan đã…chuyện lúc nhỏ cũng chỉ là tiện tay giúp mà thôi,ngươi chẳng qua là cảm kích ta,ngươi không thể nhầm lẫn nó là tình yêu được”

“Nếu là cảm kích ,ngươi buồn vì nữ nhân khác ta sẽ đau lòng sao ?,nếu là cảm kích ngươi bị thương ta sẽ đau lòng sao ?,ta chỉ muốn hỏi ngươi có thích ta hay không,nếu là thích ,ta sẽ ở bên cạnh của ngươi,nếu là không…ta sẽ không làm phiền đến ngươi,xem như chưa có gì xảy ra….ta có thể đợi…”…..đợi một ngày ngươi nói yêu ta…..

Nhậm Dĩnh cũng không biết lấy đâu ra dũng khí cùng Điền Cảnh Lâm giải thích nhiều như vậy,ánh mắt của nàng đỏ ửng,mỉm cười nhìn Điền Cảnh Lâm một cái,liền đi lên lầu. Điền Cảnh Lâm đứng yên bất động ,nàng không biết nên thế nào giải thích cho Nhậm Dĩnh hiểu,trong lòng của Điền Cảnh Lâm có một vết thương rất sâu,vẫn còn chưa lành,hơn nữa nàng cũng đã không dám tin tưởng cái gì gọi là yêu nữa rồi,nàng cũng đã tính toán,kiếm được một ít tiền nàng sẽ rời đi nơi đau khỗ này, Điền Cảnh Lâm biết Nhậm Dĩnh là một cô gái đáng yêu,nàng thừa nhận nàng có một chút thích tính cách của Nhậm Dĩnh,nhưng không vì vậy nàng có thể tiếp nhận Nhậm Dĩnh được,nàng vẫn còn chưa quên được Tào Tích Chi,nếu tiếp nhận quen Nhậm Dĩnh,đối với Nhậm Dĩnh mà nói là không công bằng,nàng không thể làm được,nàng cũng không muốn Nhậm Dĩnh tốn thời gian trên người của mình.

Điền Cảnh Lâm đứng trước cửa phòng của Nhậm Dĩnh,cũng không biết có nên gõ cửa hay không,còn chưa quyết định xong đã thấy Nhậm Dĩnh mở cửa, Điền Cảnh Lâm trong lòng căng thẳng.

“Sớm như vậy đã quyết định xong rồi sao…”

Nhìn thấy Nhậm Dĩnh đôi mắt đỏ ửng,còn đang mỉm cười nhìn mình, Điền Cảnh Lâm cảm thấy có chút đau lòng,không biết là vì cảm thấy Nhậm Dĩnh có mấy phần đáng thương,hay là vì nguyên nhân khác,bây giờ ngay cả dũng khí cự tuyệt cũng bị giảm đi rất nhiều, Điền Cảnh Lâm hạ thấp mi mắt.

“Ta biết ngươi là một cô gái tốt…”

Điền Cảnh Lâm còn chưa nói xong đã bị Nhậm Dĩnh dùng ngón tay che miệng của mình,nghe câu đầu Nhậm Dĩnh cũng đã đoán được Điền Cảnh Lâm muốn nói gì,thông thường khi muốn từ chối ngươi,câu đầu tiên người ta sẽ khen ngươi.

“Ngươi có thể cho ta là một cô gái không biết xấu hỗ cũng được,hoặc là người cố chấp cũng được,ta chỉ muốn ngươi biết…ta yêu ngươi sẽ không kém so với bạn gái cũ của ngươi,mặc dù ta không biết nàng làm tổn thương ngươi nghiêm trọng thế nào,nhưng …ta hy vọng,ta có thể dùng tình cảm của mình,làm giảm đi nỗi đau trong lòng ngươi…”

Điền Cảnh Lâm đứng yên bất động,mặc cho Nhậm Dĩnh ôm chặt lấy mình,nàng không biết tại sao khi nghe Nhậm Dĩnh nói như vậy,nàng có chút cảm động,hơn nữa còn cảm thấy trong lòng có chút ấm áp,nhất định là bị trúng tà rồi, Điền Cảnh Lâm vội lắc đầu xua tan đi suy nghĩ kia.Nhậm Dĩnh thấy Điền Cảnh Lâm không có phản ứng,còn để cho nàng ôm,cũng đoán được Điền Cảnh Lâm có chút siêu lòng,mài sắt khi còn nóng,nàng vội bổ sung thêm một câu.

“Cảnh Lâm,ta yêu ngươi”

Xem ra Nhậm Dĩnh cũng chính là một tiểu hồ ly,rất xảo quyệt,trước đây ở hồ bơi nàng dùng chiến thuật mỹ nhân kế thất bại,bây giờ quay sang dùng tâm lý,may mắn cho Điền Cảnh Lâm là Nhậm Dĩnh thật lòng yêu nàng,nếu không nhất định bị người đùa giỡn xong,không chút thương tiếc vứt sang một bên.

Blogger
Facebook - Comments

No comments...Leave one now

Powered by Blogger.