Truyện bách hợp: Ta Không Phải Người Hầu Của Ngươi – Chương 27

Leave A Comment ,

 Điền Cảnh Lâm thẹn quá hóa giận,lấy nước tạt lên người Nhậm Dĩnh,trên lưng lại truyền đến cơn đau,hít một hơi lãnh khí,Nhậm Dĩnh cũng không dám chọc giận nàng nữa,lấy khăn tắm nhẹ nhàng lau tay cho nàng,rồi đến lưng,đột nhiên phát hiện phía sau gần thắt lưng có một hình xâm,còn là tên của Tào Tích Chi,Nhậm Dĩnh hừ lạnh một tiếng,trong lòng có chút không vui,lấy tay sờ lên hình xâm kia,tựa đầu vào vai của Điền Cảnh Lâm,vẻ mặt đầy ủy khuất.

“Yêu nàng đến vậy sao”


Điền Cảnh Lâm lắc đầu thở dài,kéo nàng xuống bồn tắm,mạnh bạo cưỡng hôn nàng,cho đến khi cảm nhận được Nhậm Dĩnh thỡ không nỗi nữa,mới buông nàng ra.

“Biết câu trả lời rồi chứ,mau giúp ta gội đầu đi”

Nhậm Dĩnh hai má ửng hồng,trong lòng cảm thấy vui,nhưng lại cố gắng nhịn cười giúp Điền Cảnh Lâm gội đầu,nàng chưa từng thấy qua,ai biểu đạt tình cảm lại thô bạo như vậy,thật là một chút lãng mạn cũng không có,nói thì nói vậy nhưng, trong lòng nàng lại rất thích loại thô bạo này.

Điền Cảnh Lâm ngồi ở trên giường để cho Nhậm Dĩnh giúp mình lau tóc,lại phát hiện áo của Nhậm Dĩnh đã sớm bị ướt,còn có thể nhìn thấy những gì cần thấy, Điền Cảnh Lâm tà cười đoạt lấy chiếc khăn,kéo Nhậm Dĩnh ngồi vào trong lòng mình.

“Để ta giúp ngươi lau”

Nhậm Dĩnh nhìn đến vẻ mặt dâm tà của Điền Cảnh Lâm,chợt hiểu ra cái gì,lấy tay che ngực của mình lại,muốn tránh thoát nhưng lại sợ Điền Cảnh Lâm cử động mạnh động đến vết thương,cho nên chỉ đành nhắm mắt buông tay,để yên cho Điền Cảnh Lâm muốn làm gì thì làm.

“Ngươi thật là một tên sắc lang …”

Điền Cảnh Lâm cởi đi chiếc áo ngủ của Nhậm Dĩnh,đặt nàng nằm xuống giường,cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ ửng kia,tay lại không ngừng duy chuyển trên thân thể đầy hấp dẫn kia….

Sau trận chiến ác liệt,Điền Cảnh Lâm đầu đầy mồ hôi lạnh,ngồi ở trên giường thỡ dốc,Nhậm Dĩnh trong lòng cũng cảm thấy buồn cười,bị thương đến thành như vậy vẫn còn muốn…nàng mặc y phục vào đi ra ngoài lấy nước cho Điền Cảnh Lâm uống.

Buổi trưa Điền Minh Luân cùng Tào Tích Chi cũng đến thăm Điền Cảnh Lâm,nàng dẫn Điền Minh Luân ra ngoài nói chuyện ,biết được Nhậm Thành đã báo với cảnh sát Nhậm Dĩnh bị vệ sĩ của hắn bắt cóc,bây giờ cảnh sát cũng đã bắt tay vào điều tra,tình hình bây giờ Điền Cảnh Lâm cũng không thể tùy tiện lộ diện,nếu không liền bị bắt giam,hiện giờ nàng cũng không biết phải nên như thế nào.

“Có phải công ty sắp ký hợp đồng cùng công ty K hay không ?”

Điền Minh Luân gật đầu,hắn cũng biết công ty Điền Lâm không ngừng phát triển,mở rộng thị trường sang các nước khác,công ty K cũng là một công ty lớn của khu vực châu âu,tất nhiên ký được hợp đồng thì chuyện làm ăn càng phát triển tốt,tiền cũng kiếm được nhiều hơn,Điền Cảnh Lâm đột nhiên hỏi hắn như vậy,hắn cũng đoán ra nàng muốn âm thầm rút lui,nhường nó lại cho Nhậm Thành,cơ hội này bỏ lỡ thật đáng tiếc,nhưng nếu nàng đã muốn như vậy hắn cũng chỉ đành làm theo.

Điền Cảnh Lâm cũng biết Nhậm Thành làm rất nhiều việc,bất kể là tốt xấu,nếu nhường cho hắn cơ hội,có lẽ hắn cũng sẽ ít làm những chuyện phạm pháp hơn,kiếm được nhiều tiền để làm gì nếu không có mạng để hưởng,nàng cũng không muốn hắn xảy ra chuyện gì,dù sao hắn cũng là cha của Nhậm Dĩnh.

“Mọi việc để ta giải quyết,ngươi cứ yên tâm nghĩ ngơi đi,có gì cần cứ gọi điện thoại cho ta”

“Cám ơn ngươi”

“Chúng ta là người một nhà ,không cần phải nói cám ơn”

Điền Minh Luân cũng rất vui mừng khi nàng chịu tha thứ cho hắn,còn ủng hộ hắn theo đuổi Tào Tích Chi,dù sao trừ chuyện đó ra …Tào Tích Chi cũng là một nữ nhân tốt,cho dù chia tay,một chút tình cảm vẫn phải có,nàng cũng muốn thấy hai người bọn họ được hạnh phúc .Vào đến nhà đã thấy Tào Tích Chi đang ở trong bếp dạy cho Nhậm Dĩnh nấu ăn, Điền Cảnh Lâm cùng Điền Minh Luân nhìn nhau cười.

“Cảnh Lâm mau đến đây,hôm nay ta tự xuống bếp nga,còn có Tích Chi ở phía sau chỉ dẫn,nhất định là sẽ không khó ăn”

Nhậm Dĩnh mỉm cười dẫn Điền Cảnh Lâm đến bên bàn,mọi người cùng nhau ngồi ăn cơm,cũng đã lâu rồi không cảm nhận được không khí ấm áp của gia đình như bây giờ, Điền Cảnh Lâm gấp một miếng thức ăn bỏ vào trong chén của Nhậm Dĩnh.

“Mùi vị không tệ,tiểu Dĩnh ngươi thật là giỏi”

Điền Cảnh Lâm cũng biết mấy món này là do Tào Tích Chi chuẩn bị,gia vị cái gì cũng là nàng,chẳng qua Nhậm Dĩnh chỉ phụ trách xào mà thôi,cũng không muốn đả kích tâm linh nhỏ bé của Nhậm Dĩnh,cho nên khen ngợi để cho nàng được vui.Nhậm Dĩnh được Điền Cảnh Lâm khen,liền cười híp mắt,loli có khác,chỉ mới khen ngợi một chút cũng đủ làm nàng vui vẻ như vậy rồi, Điền Cảnh Lâm trong lòng có một tia nhói đau,nàng cảm thấy Nhậm Dĩnh theo mình thật là chịu vất vả,ở nhà làm đại tiểu thư được người khác hầu hạ,không động đến một đầu ngón tay,bây giờ đi theo nàng ngay cả bếp cũng vào,còn ở bên cạnh chăm sóc cho nàng mấy hôm nay, Điền Cảnh Lâm nắm lấy tay của nàng đang đặt ở dưới bàn,mỉm cười nhìn nàng,Nhậm Dĩnh cũng biết Điền Cảnh Lâm lo lắng cho nàng,chỉ cần được ở bên cạnh Điền Cảnh Lâm,nàng có chịu vất vả nàng cũng chấp nhận,những việc như nấu ăn cũng không phải vấn vả gì,nhìn thấy người mình yêu ăn món ăn do mình nấu,như vậy đã đủ hạnh phúc rồi.

Blogger
Facebook - Comments

No comments...Leave one now

Powered by Blogger.