Truyện bách hợp: Ta Không Phải Người Hầu Của Ngươi – Chương 28

Leave A Comment ,

Thời gian cứ như vậy trôi qua rất yên bình,vết thương của Điền Cảnh Lâm cũng đã khá hơn nhiều,nàng cùng Nhậm Dĩnh đi dạo trên bãi cát, Điền Cảnh Lâm ngồi ở trên bãi cát ngắm nhìn Nhậm Dĩnh đang nhặt mấy vỏ sò,còn mỉm cười rất ngọt ngào,nàng cũng cảm thấy mình và Nhậm Dĩnh thật có duyên,trước đây đi học chỉ gặp một lần,tiện tay giúp nàng trừng phạt tên nam sinh kia mà thôi,hơn nữa còn mắng chửi nàng,không nghĩ đến nàng lại nhớ kỹ như vậy,còn thầm thích mình nhiều năm như vậy, Điền Cảnh Lâm lúc đó cũng không biết là mắng chửi Nhậm Dĩnh hay bản thân mình,từ nhỏ nàng cũng đã không có cha mẹ bên cạnh,bị người ức hiếp nhiều thì cũng phải biết tự bảo vệ mình thôi,đang suy nghĩ không biết bao lâu,Nhậm Dĩnh chạy đến ngồi ở trong lòng của nàng, Điền Cảnh Lâm nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

“Tiểu Dĩnh,ở đây nhiều ngày như vậy có cảm thấy buồn chán hay không ?”

“Có ngươi cùng ở, ta sẽ không cảm thấy buồn chán”


Nhậm Dĩnh tựa đầu vào lòng ngực của Điền Cảnh Lâm,hai người cùng nhìn ra ngoài biển xa xăm kia,không biết tương lai sau này sẽ ra sao,nàng không mong phải giàu có hay sống sung sướng,nàng chỉ mong được mãi bên cạnh Điền Cảnh Lâm,chỉ khi ở bên cạnh Điền Cảnh Lâm nàng mới cảm thấy an toàn,cùng ấm áp như vậy,loại ôn nhu lại dịu dàng này,nam nhân sẽ không thể cho được.

“Cảnh Lâm,nếu ta mập mạp lại xấu xí như trước đây, ngươi có yêu ta hay không”

Đột nhiên Nhậm Dĩnh hỏi như vậy, Điền Cảnh Lâm cảm thấy có chút buồn cười.

“Tại sao lại hỏi như vậy ?,mập mạp không tốt sao ?,hơn nữa chạm vào còn rất có cảm giác…”

Điền Cảnh Lâm tay vuốt cằm,híp mắt nhìn vào trước ngực của Nhậm Dĩnh.

“Lưu manh,đầu óc lúc nào cũng chỉ nghĩ đến những việc đó…”

Nhậm Dĩnh hai má ửng hồng,mặt khinh bỉ liếc nhìn nàng,mạnh bạo đẩy ngã nàng xuống bãi cát,tự mình đi vào bên trong, Điền Cảnh Lâm mỉm cười đuổi theo,nàng rất thích nhìn bộ dáng xấu hổ ngượng ngùng,hai má ửng hồng của Nhậm Dĩnh,cũng không biết tại sao,chỉ cảm thấy như vậy rất khả ái,khi yêu một người cho dù là khuyết điểm của người đó,mình cũng sẽ cảm thấy nó là một khuyết điểm đáng yêu,thậm chí còn mang nó làm thành ưu điểm,đó cũng là một loại mù quáng vì tình,đôi lúc mù quáng cũng không hẳn là việc xấu,chỉ cần biết trong lòng mình có nên mù quáng vì điều đó hay không là đủ rồi.

Điền Cảnh Lâm vì Tào Tích Chi mà đau khỗ suốt một thời gian dài,nàng hận nữ nhân,tự tạo cho mình một bức tường thật vững chắc ở trong lòng,không muốn bất kỳ ai chạm vào nó,nhưng lại bị tình cảm của Nhậm Dĩnh làm cho cảm động,bức tường ở trong lòng cũng tự động biến mất,đây cũng là một loại may mắn,nỗi đau rồi cùng chỉ còn là quá khứ,nên hướng về tương lai,thay vì than trách ông trời bất công với mình,làm vậy bản thân sẽ tự đánh mất cơ hội lần nữa cảm nhận được yêu,và yêu một người….

Buổi tối Điền Cảnh Lâm ngồi ở trên ghế salon xem tivi,Nhậm Dĩnh như con mèo nhỏ nằm ở trên đùi của nàng, Điền Cảnh Lâm liếc trộm xem nàng đang làm gì,chỉ thấy Nhậm Dĩnh nằm xem tivi mà đôi mắt đẫm lệ, Điền Cảnh Lâm kinh ngạc,lấy tay lau nước mắt cho nàng.

“Ngươi tại sao khóc ?”

“Ngươi không cảm thấy bọn họ rất đáng thương hay sao”

Điền Cảnh Lâm lấy tay ôm trán,còn tưởng chuyện gì xảy ra,thì ra là xem tivi thấy mấy con chó nhỏ bị bỏ ngoài đường,không ai chăm sóc,cho nên nàng mới khóc thành như vậy,cũng không cần thương động vật đến như vậy đi…

“Ngoan đừng khóc,mau vào tủ trong phòng bếp lấy giúp ta túi thức ăn đi”

Nhậm Dĩnh đi vào trong bếp mở tủ ra liền kinh ngạc,lấy tay che miệng của mình lại,còn vui mừng đến đứng ở đó nhảy mấy cái,từ trong tủ lấy ra chiếc bánh kem Điền Cảnh Lâm làm cho nàng,trên bánh còn ghi Je t’aime một câu ta yêu ngươi tiếng pháp,Nhậm Dĩnh cười híp mắt mang chiếc bánh ra ngoài,trước giờ Điền Cảnh Lâm cũng không có hỏi ngày sinh của nàng,nàng cũng không có nhắc đến,không nghĩ đến Điền Cảnh Lâm còn biết ngày sinh nhật của nàng.

“Cảnh Lâm ngươi thật là đáng yêu”

Nhậm Dĩnh ôm chằm lấy Điền Cảnh Lâm,còn hôn cho nàng mấy cái, Điền Cảnh Lâm cảm thấy đau lòng,chỉ là một chiếc bánh kem không cần phải cảm động như vậy,nữ nhân thật là ngây thơ….Nàng dẫn Nhậm Dĩnh ra vườn hoa trước nhà,bật đèn lên ánh sáng lung linh liền tỏa sáng khắp sân vườn,đây là do buổi trưa Điền Cảnh Lâm đợi Nhậm Dĩnh ngủ say,tự mình xuống bếp chuẩn bị bữa ăn tối,còn đi ra ngoài vườn hoa trang trí rất nhiều đèn trên cây, cùng hoa tươi xung quanh,nàng chọn những đóa hoa xinh đẹp nhất làm thành một bó hoa,ở đây là hoang đão cho nên chỉ có thể tận dụng những thứ này.Nhậm Dĩnh đôi mắt ương ướt sắp khóc đến nơi,lần nữa ôm chằm lấy Điền Cảnh Lâm.

“…Cám ơn ngươi”

Blogger
Facebook - Comments

No comments...Leave one now

Powered by Blogger.