Truyện bách hợp: Ta Không Phải Người Hầu Của Ngươi – Chương 26

Leave A Comment ,


Ra đến bên ngoài đã thấy Nhậm Dĩnh đang đứng bên xe, Điền Cảnh Lâm nhìn về phía nàng,ý bảo mau lên xe,Nhậm Dĩnh do dự một chút cũng đi đến ngang tài ngồi,dù sao nàng cũng biết Điền Cảnh Lâm sẽ không hại cha nàng,điều nàng đang lo lắng chính là Điền Cảnh Lâm đang bị thương,nếu có bỏ chạy cũng chạy không thoát, Điền Cảnh Lâm đi đến gần cửa xe dừng lại.

“Giơ hai tay lên cao,ngồi xuống,bước về phía trước mười bước,nên nhớ ta ghét nhất ai làm trái ý mình”

Bị Điền Cảnh Lâm cảnh cáo,Nhậm Thành chỉ đành làm theo lời của nàng,đợi hắn bước được một nữa nàng nhanh chống lên xe,phát động xe chạy đi,lúc nãy tập trung cao độ không thấy đau,bây giờ vết thương lại truyền đến cơn đau,nàng cắn chặt răng,tập trung lái xe.

“Cảnh Lâm chúng ta vào bệnh viện trước có được không”

“Ta không sao”

“Nhưng là…” Nhậm Dĩnh còn chưa nói xong, Điền Cảnh Lâm đã thắng xe,ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng.

“Ngươi còn nói nữa, ta sẽ để cho ngươi xuống xe”


Nhậm Dĩnh lần đầu tiên bị nàng lên tiếng quát lớn,ánh mắt đỏ ửng,bị ủy khuất quay đầu đi chỗ khác, Điền Cảnh Lâm cầm lấy điện thoại gọi cho Điền Minh Luân,căn dặn một số việc,tiếp tục chạy ra ngoại ô,đi được không bao lâu,mất máu quá nhiều sắc mặt trở nên tái nhợt,đầu đầy mồ hôi lạnh,Nhậm Dĩnh tay run lên,lấy khăn giấy giúp nàng lau mồ hôi.

“Để ta lái,ngươi nghỉ ngơi một chút đi”

Điền Cảnh Lâm gật đầu đổi chỗ cho Nhậm Dĩnh,băng ghế bên cầm lái đã sớm ướt đẫm máu,Nhậm Dĩnh trong lòng đau đến hít thỡ không thông,nàng cũng biết Điền Cảnh Lâm cứng đầu,năn nỉ nữa ngày trời Điền Cảnh Lâm cũng không nghe, bây giờ chỉ đành tiếp tục chạy,đến nơi càng sớm càng tốt,sáng hôm nay cha của nàng cho gọi,còn đem cuốn băng của camera phát hiện nàng cùng Điền Cảnh Lâm đang ôm nhau ở ngoài vườn hoa,nàng luôn miệng nói nàng chỉ đùa giởn với Điền Cảnh Lâm,chứ không có quan hệ gì khác,nhưng Nhậm Thành làm sao dễ dàng tin như vậy được,còn nói Điền Cảnh Lâm tiếp cận hắn là có mục đích,còn bắt nàng chấm dứt quan hệ với Điền Cảnh Lâm,hắn mới buông tha cho Điền Cảnh Lâm,nếu không hắn sẽ lấy mạng của Điền Cảnh Lâm,mặc dù biết cha mình làm ăn không đàng hoàng,nhưng cũng không biết hắn làm gì,giết người loại chuyện này hắn cũng làm không ít,Nhậm Dĩnh làm sao không nghe theo lời của hắn được.Điền Cảnh Lâm bị sốt cao hôn mê bất tĩnh,Nhậm Dĩnh theo chỉ dẫn của nàng chạy đến khu rừng gần bãi biển dừng lại.

“Cảnh Lâm chúng ta đến nơi,mau tĩnh lại…”

Điền Cảnh Lâm từ trong hôn mê tĩnh lại,thấy Nhậm Dĩnh đang khóc, Điền Cảnh Lâm vội lấy tay lau nước mắt giúp nàng,cố gắng mỉm cười chấn an.

“Ta không có sao,ngươi đừng có khóc,chúng ta đi đến bến thuyền,sẽ có người đến đón”

Nhậm Dĩnh dìu nàng đi ra bến thuyền,có một chiếc du thuyền đang cập bến ở đó,còn có mấy người đang đứng ở đó chờ,thấy hai người đi đến bọn họ vội chạy lại đở Điền Cảnh Lâm vào bên trong thuyền, Điền Cảnh Lâm còn căn dặn bọn họ mang xe đi chỗ khác,để tránh người của Nhậm Thành phát hiện,thuyền bắt đầu rời bến,bác sĩ cùng y tá cũng đến nơi,đang ở bên trong phòng xử lý vết thương cho Điền Cảnh Lâm,Nhậm Dĩnh lần nữa ngồi ở bên ngoài đợi đến nóng lòng,lát sau bác sĩ đi ra thông báo tình hình,Nhậm Dĩnh đi vào đã thấy Điền Cảnh Lâm đang hôn mê nằm sấp ở trên giường,nàng đi lấy khăn nước nóng lau mồ hôi trên mặt Điền Cảnh Lâm,lúc này căng thẳng trong lòng mới nhẹ đi một chút,nàng ngồi ở bên cạnh nắm chặt lấy tay của Điền Cảnh Lâm.

“Tiểu Dĩnh …”

Điền Cảnh Lâm bị sốt cao còn mê sảng,không biết nàng mơ thấy gì, luôn miệng gọi tên Nhậm Dĩnh,tay còn nắm chặt lấy tay của nàng,Nhậm Dĩnh nghe vậy không tự giác rơi nước mắt,hôn lên mặt Điền Cảnh Lâm một cái.

“Ta ở đây,không cần lo lắng…”

Cách một khoảng thời gian nàng lại chạy đi lấy khăn nóng lau mặt cho Điền Cảnh Lâm,đây là lần đầu tiên trong đời nàng biết đến cảm giác sợ hãi là gì,nàng thật sợ Điền Cảnh Lâm xảy ra chuyện gì,nếu người bị thương là nàng,nàng cũng sẽ không phải đau lòng như vậy,lại nhớ đến khoảng thời gian nàng gặp Điền Cảnh Lâm,từng câu nói,từng hành động của Điền Cảnh Lâm,nàng yêu tất cả những gì Điền Cảnh Lâm dành cho nàng, Điền Cảnh Lâm đã hy sinh nhiều thứ vì nàng,nhưng nàng lại cảm thấy mình không làm được gì cho Điền Cảnh Lâm ,ngay cả bảo vệ cho Điền Cảnh Lâm nàng cũng không làm được,nàng cảm thấy chán ghét bản thân mình,suy nghĩ không biết bao lâu,đến khuya mệt mõi cũng liền ngủ thiếp đi.

Điền Cảnh Lâm hôn mê mấy ngày,tĩnh lại cũng đã ở bên trong ngôi nhà được xây ở trên một hòn đảo nhỏ,nhìn thấy gương mặt của Nhậm Dĩnh bình thường đã ốm,bây giờ còn ốm hơn,cảm thấy đau lòng,còn chưa có hỏi ý kiến đã tự quyết định dẫn nàng đi, Điền Cảnh Lâm cũng cảm thấy có chút áy náy.

“Mấy ngày không nhìn thấy,tại sao lại ốm như vậy đây”
Nhậm Dĩnh bỉu môi,mặt khinh bỉ liếc nhìn nàng “Ngươi không phải cũng như vậy sao ?”

“Mau đở ta vào phòng tắm,ta muốn đi tắm”

Điền Cảnh Lâm vào đến phòng tắm liền đuổi Nhậm Dĩnh đi ra ngoài,Nhậm Dĩnh lại không an tâm,đi còn không vững nói chi là tắm,giằng co một hồi cuối cùng Điền Cảnh Lâm phải để cho Nhậm Dĩnh tắm cho mình,trên lưng cùng trước ngực đều bị băng bó,cho nên cũng không có gì đáng ngại,chỉ là mặc luôn cả quần bước vào bồn tắm,lát sau mới quăng cái quần ra ngoài,Nhậm Dĩnh đứng bên cạnh cười trộm,ánh mắt đầy tinh quái liếc nhìn bên dưới bồn tắm,mặc dù bên trong đều là xà bông không thấy được cái gì,Điền Cảnh Lâm cảm thấy có chút không được tự nhiên,lấy tay che lại.

“Nhìn cái gì,nhìn nữa liền đi ra ngoài”

“Ngươi có ta không có sao,nga tiểu Lâm cũng biết xấu hổ”

“Ngươi đi tìm chết đi”

Blogger
Facebook - Comments

No comments...Leave one now

Powered by Blogger.