Truyện bách hợp: Ta Không Phải Người Hầu Của Ngươi – Chương 25

Leave A Comment ,

Qua một thời gian sau cũng sóng yên biển lặng,cho đến một ngày Nhậm Thành cho gọi nàng đến phòng tập luyện của vệ sĩ, Điền Cảnh Lâm trong lòng có cảm giác bất ổn,cũng không biết tại sao hắn cho gọi mình đến đây,bước vào cửa đã thấy một đám vệ sĩ đứng xếp thành hai hàng ngang,trên tay còn cầm là kiếm nhật loại sắc bén chứ không phải kiếm gỗ tập luyện thông thường,Điền Cảnh Lâm trầm mặt đi đến bên cạnh của hắn.

“Nhậm tổng ta đến”

“Đưa kiếm cho nàng”

Nghe được Nhậm Thành giáo phó, Điền Cảnh Lâm nhận lấy kiếm từ tay một vệ sĩ,nàng trầm mặt rút kiếm ra,quan sát xung quanh,xem ra hắn thật muốn nàng đấu với bọn họ,Nhậm Thành phất tay,một đám vệ sĩ tay cầm kiếm tiến đến, Điền Cảnh Lâm giơ tay lên đỡ lấy một kiếm đang tiến sát đến trước mặt của mình,xoay người ra tay tấn công mấy tên muốn tiếp cận mình,bọn họ không phải là thi đấu thông thường,mỗi đường kiếm đều như muốn làm nàng bị thương,tình thế bây giờ nếu không ra tay có đánh đến sáng mai cũng không thể kết thúc.

Điền Cảnh Lâm hít một hơi lãnh khí ,lao về phía trước chém vào cánh tay tên vệ sĩ kia một nhát,máu văng đến trên mặt của nàng,hắn ôm lấy cánh tay lùi về phía sau,tên kế tiếp lại xông lên,cứ như vậy qua không biết bao lâu,từng tên một bị hạ gục ngã xuống đất,nàng cũng bị chém trúng một kiếm ở phía sau lưng,đầu đầy mồ hôi lạnh,tay cầm kiếm cũng mất đi lực, Điền Cảnh Lâm cắn chặt răng cố gắng chịu đựng,đột nhiên bị người đá vào chân,khiến cho nàng ngã quỳ dưới đất,Nhậm Thành cầm súng chỉa vào đầu của nàng,ánh mắt của hắn đầy phẩn nộ.

“Cảnh Lâm,niệm tình ngươi đã từng cứu ta một mạng,ta cho ngươi cơ hội khai thật,ngươi tiếp cận ta,lại lấy lòng tiểu Dĩnh là vì mục đích gì ?”

Điền Cảnh Lâm cười lạnh,xem ra hắn đã sớm điều tra ra được thân phận của nàng,chỉ là hắn không đoán ra được nàng tại sao lại tiếp cận hắn.

“Ngày đó là ta vô tình nhìn thấy ngươi bị hắn uy hiếp cho nên ra tay cứu ngươi…ta cũng không phải lấy lòng tiểu Dĩnh,mà bởi vì ta yêu nàng…ta hoàn toàn không có mục đích gì,ngươi tin hay không tùy ngươi”

“Hoang đường,một nữ nhân tại sao có thể đi yêu một nữ nhân,nếu ngươi còn không khai thật đừng trách ta”

Nhậm Thành bắn một phát súng lên cao,cảnh cáo Điền Cảnh Lâm,hắn nói được làm được,nàng cũng sớm đoán được hắn không phải loại người làm ăn đàng hoàng,nếu không tại sao lại thuê nhiều vệ sĩ bảo vệ như vậy,còn mang theo cả súng, Điền Cảnh Lâm cố gắng đứng dậy,vết thương trên lưng lại truyền đến cơn đau.

“Ngươi không tin có thể đi hỏi tiểu Dĩnh”

“Tiểu Dĩnh còn không mau ra ngoài”

Nhậm Thành quát lớn một tiếng,tiếp theo là âm thanh của giày cao gót đang bước đến gần, Điền Cảnh Lâm xoay người lại đã thấy Nhậm Dĩnh từ bên trong phòng tập luyện đi ra,trên mặt cũng không có nhìn ra biểu hiện nào,nàng cũng không có nhìn thẳng vào mắt Điền Cảnh Lâm,nàng đi đến phía sau lưng Nhậm Thành,hạ thấp mi mắt nhìn xuống đất.

“Mau trả lời,những lời nàng nói có thật không ?”

“Nàng…nói dối,ta và nàng …không có bất kỳ quan hệ nào …”

Điền Cảnh Lâm nhất thời bị kích động,không dám tin tưởng Nhậm Dĩnh sẽ nói ra những lời này,lại không hiểu tại sao Nhậm Dĩnh lại nói như vậy.

“Cái gì là không có bất kỳ quan hệ nào ?”

“Ngươi câm miệng lại,ta chẳng qua chỉ là đùa giởn với ngươi,ngươi nghĩ ta thật sự yêu ngươi sao ?”
Điền Cảnh Lâm bị Nhậm Dĩnh tát cho một bạt tay, Điền Cảnh Lâm cười lạnh,đây có phải đang đóng kịch hay không,nếu là đóng kịch tại sao lại tát đau như vậy đây,ngay cả tim cũng cảm thấy đau nhói, Điền Cảnh Lâm đưa tay lau đi vết máu trên khóe miệng của mình.

“Cảnh Lâm ngươi nghe nàng nói rồi chứ,mau thu dọn đồ rời khỏi đây đi”

“Ta sẽ đi,trừ khi nàng cùng ta đi”

Điền Cảnh Lâm cắn chặt răng,dùng ánh mắt kiên định nhìn về phía Nhậm Dĩnh,lại bị Nhậm Thành dùng súng chỉa vào đầu cảnh cáo,nàng đưa tay ra phía sau lưng lấy ra một khẩu súng chỉa ngược về phía hắn.

“Các ngươi mau bỏ súng xuống đi…” Nhậm Dĩnh tay run lên,nắm chặt lấy cánh tay của Nhậm Thành.

“Ngươi bỏ súng xuống,nếu hôm nay ta không thể ra ngoài,Điền Minh Luân biết ta có chuyện xảy ra,đến lúc đó ngươi có trốn cũng không thoát đâu”

Điền Cảnh Lâm cũng biết nếu hắn thật muốn bắn nàng,hắn đã bắn từ lâu rồi,hắn chẳng qua là muốn hù dọa nàng,để cho nàng biết sợ mà rút lui,Nhậm Thành bị nàng đoán trúng tim đen,ánh mắt có một tia kinh ngạc,sau đó liền khôi phục lại, Điền Cảnh Lâm nỗ một phát súng vào chân tên đang cầm kiếm muốn tiến đến gần nàng,nàng kéo Nhậm Thành về phía mình,dùng súng uy hiếp hắn.

“Bảo bọn họ mang dây đến,tiểu Dĩnh đi trói bọn họ lại”

“Cảnh Lâm,không nên như vậy,ngươi mau rời khỏi đây đi”

“Còn không mau đi”

Điền Cảnh Lâm không có kiên nhẫn nữa ,nỗ thêm một phát súng lên cao,Nhậm Dĩnh bị dọa giật mình,xoay người lại đi trói mấy tên vệ sĩ lại một gốc,sau đó đi đến bên cạnh của Điền Cảnh Lâm.

“Đi ra ngoài lái xe đến đây”

Nhậm Dĩnh cắn môi,liếc nhìn nàng một cái,sau đó chạy vội ra ngoài lấy xe, Điền Cảnh Lâm nắm cổ áo của Nhậm Thành dẫn hắn ra ngoài.

“Cảnh Lâm ngươi chạy không thoát đâu,bỏ súng xuống đi,chúng ta thương lượng lại có được hay không”

“Thương lượng cái quái gì,chính là ngươi không tin tưởng ta,cũng chính là ngươi ép ta đến bước này,ta tiếp cận ngươi được cái quái gì chứ ?,ta chẳng qua là yêu nữ nhi của ngươi cho nên mới ở lại đây mà thôi”

“Được rồi ta tin ngươi,mau bỏ súng xuống đi”

Nhậm Thành cũng biết Điền Cảnh Lâm đang điên,hắn cũng không dám kích động nàng.

“Câm miệng lại,nếu không ta bắn nát sọ của ngươi”

Blogger
Facebook - Comments

No comments...Leave one now

Powered by Blogger.